Tống Duẫn Thành đã nhiều ngày không đến biệt thự tư nhân.
Vết thương của Tống Hiểu Đình đã bình phục, trong những ngày này cô chỉ có thể ngắm bình minh và hoàng hôn. Ngày hôm đó cô đang ngắm hoàng hôn, Hứa Hi Nặc đột nhiên đến đây.
Hứa Hi Nặc đứng trước mặt Tống Hiểu Đình, lấy tư thế bá đạo giống như nữ vương, nở nụ cười đoan trang “Cô đối với chị dâu tương lai của mình như vậy sao, cũng không biết rót một cốc nước”.
“Chỗ tôi chỉ có thuốc, cô xác định muốn uống sao?” Tống Hiểu Đình ngồi ở ghế trên ban công chỉ nhìn cô ta một lần rồi lại tiếp tục ngắm mặt trời lặn “Tống Duẫn Thành không có ở nơi này, cô đến đây vô ích rồi”.
“Tôi đương nhiên biết anh ấy không ở đây, chúng tôi mới vừa chụp ảnh cưới cả ngày, anh ấy đã về công ty rồi” cô ta sải bước đi tới,vẫy vẫy chiếc điện thoại trên tay “Hay là cô xem thử ảnh cưới của chúng tôi đi, thật giống một đôi trời sinh a”.
Trái tim của Tống Hiểu Đình như bị ai đó đâm vào, cô và Hứa Hi Nặc là bạn học chung lớp ở đại học, bởi vì gia thế và diện mạo khí chất đều khó tìm trong vạn người, được bọn họ mệnh danh là hai đại giáo hoa (hoa khôi) của trường đại học Z. Ai nhìn cũng biết hai người đều đang cạnh tranh công khai, minh tranh ám đấu nước lửa không dung. Khi Tống Duẫn Thành và Hứa Hi Nặc đính hôn, Hứa Hi Nặc liền xem bản thân là người chiến thắng. Người cô yêu thầm đính hôn, bất kể đối tượng đính hôn của hắn là ai, Tống Hiểu Đình đều cảm thấy tim đau như cắt đau đến không muốn sống nữa.
Khuôn mặt Tống Hiểu Đình lộ ra một chút lạnh lùng nghiêm túc hiếm thấy, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp uy nghiêm “Không cần, cô cầm về từ từ xem”. Nói xong muốn bước về phía phòng ngủ.
“Cô đứng lại” Hứa Hi Nặc nhìn thấy trên chiếc cổ trắng nõn mãnh khảnh của cô vẫn còn vài dấu hickey vẫn chưa mờ đi, khuôn mặt từ đỏ chuyển sang xanh, cảm xúc trong nháy mắt liền mất khống chế. Sau đó, cũng không để ý cái gì đoan trang hay thục nữ nắm lấy cánh tay của Tống Hiểu Đình, giọng nói cũng biến đổi “Cô... nữ nhân không biết xấu hổ”.
“Buông ra” Tống Hiểu Đình nhìn bộ dạng thất thố của Hứa Hi Nặc, khoé miệng hiện lên một nụ cười “Chính bản thân cô không đút hắn no, còn chạy đến trước mặt tôi kiêu ngạo. Thứ hắn cưới là quyền lực của Hứa gia, đối với cô không có lấy một chút tình cảm”.
“Tống Hiểu Đình, hai người là anh em, loạn luân, không sợ vạn người biết được, không sợ bị vạn người chửi mắng, càng không sợ hắn sẽ vì chuyện này thanh bại danh liệt, sẽ xuống địa ngục sao? ”. Khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Hi Nặc viết đầy chữ không thể tin, ngón tay tức giận đến không ngừng run rẩy, lồng ngực khó thở.
Mặc dù giác quan thứ sáu của phụ nữ đã cảnh báo Hứa Hi Nặc rằng Tống Hiểu Đình có một loại tình cảm trái đạo đức với Tống Duẫn Thành, nhưng cô ta không bao giờ ngờ được hai bọn họ đã đến mức này. Càng không ngờ tới nữ nhân không biết xấu hổ này trực tiếp ở trước mặt mình thừa nhận.
“Sợ cái gì? Cô có bản lĩnh thì đi công khai đi. Cho người khác biết cô chỉ là bàn đạp sự nghiệp của hắn mà thôi. Xem như scandal của chúng tôi bị công khai, cũng chưa biết ai sẽ xuống địa ngục”. Tống Hiểu Đình không thèm nói tiếp, sợ bản thân sẽ tốn nước bọt, nhấc cánh tay khỏi Hứa Hi Nặc, đi về phòng ngủ.
“Cô cũng giống như mẹ của cô, chỉ biết dụ dỗ đàn ông” Hứa Hi Nặc tức giận chỉ vào cô gào lên.
“Ba~” một tiếng giòn vang, Tống Hiểu Đình dùng tay phải tát vào mặt Hứa Hi Nặc “Chửi thêm một tiếng nữa xem”.
Hứa Hi Nặc kinh sợ đến quên cử động, một phút sau mới tìm được giọng nói của chính mình “Tiện nhân, cô dám đánh tôi!” Nhất thời uất ức cùng tức giận khó thể dập tắt, nhìn thấy chậu hoa lớn bằng bàn tay đặt trên ban công, nắm lấy ném thẳng vào mặt Tống Hiểu Đình.
Tống Hiểu Đình không trốn tránh, trực tiếp để chậu hoa đập trúng, dòng máu nóng từ trán chầm chậm chảy xuống...