Chương 671. Kết cục mới
Sau khi cáo biệt Tu La thần vương, Tần Vũ trong lòng đã có những suy tư riêng,
hắn trở về Tử Huyền phủ. Lúc này, Tần Vũ đã đoán được, Tiêu Diêu Thiên Tôn và
Hầu Phí phải có chút quan hệ.
"Mặc kệ, cuối cùng Tiêu Diêu Thiên Tôn và Hầu Phí có quan hệ qua lại như thế
nào, ta ở đây có nghĩ loạn lên cũng vô dụng. Chỉ có để hai người bọn họ gặp
mặt nhau, mới hy vọng có thể minh bạch được."
Tần Vũ hơi hơi cau mày lại.
"Tiêu Diêu Thiên Tôn này, không phải là thần vương, hắn đang ở nơi nào, ta
muốn tìm cũng khó a." Tần Vũ tâm ý vừa động, tân vũ trụ không gian lực như một
biển rộng bao trùm cả Thần giới. Hết thảy mọi thứ của Thần giới đều nằm trong
sự quan sát của Tần Vũ.
"Tam đại Thiên Tôn. Một người cũng tìm không được." Trong lòng Tần Vũ có chút
bất đắc dĩ.
Đột nhiên Tần Vũ nở nụ cười.
Mặc dù không phát hiện được tam đại Thiên Tôn. Nhưng Tần Vũ lại phát hiện được
một đám thần vương đang làm người hầu trong Tử Huyền phủ kia. Người nào cũng
triển khai thần thức, mà liên lạc với một số các cao thủ của gia tộc ở bên
ngoài.
"Bát đại Thánh Hoàng Thần giới. Chỉ có vị luôn vọng tưởng trở thành Thiên Tôn
- nhạc phụ kia cùng với Hoàng Phủ Ngự là được trở về, Chu Hiển thì đ·ã c·hết,
còn lại năm vị Thánh Hoàng. Thân Đồ Diêm và Đoan Mộc Như Phong thì phải ở lại
đây đến hết một ức năm. Ba vị còn lại, phải hết sáu ngàn vạn ức năm." Tần Vũ
nghĩ vậy, mà không khỏi mỉm cười.
Lúc trước, một đám thần vương tiến nhập vào trong tân vũ trụ, Tần Vũ vì việc
xử lý các thần vương mà phải suy nghĩ rất nhiều.
Bất quá, sau đó lại nghĩ.
Nếu đem các thần vương đó ra t·hảm s·át, dù sao cũng chỉ là giải pháp nhất thời.
Còn nếu tha cho họ, cho họ làm người hầu, thì ngược lại bản thân mình càng
thấy thoải mái hơn, lúc này địa vị tối cao là bát đại Thánh Hoàng. Thì đã có
tới năm kẻ trở thành người hầu cho mình, vinh hạnh này, ai đã từng có được
chứ?
"Chu Hiển đ·ã c·hết. Lúc này Lôi Phạt thành không còn một vị thần vương nào, mà
thượng bộ thiên thần của Chu gia, thì thật ra chẳng có mấy người tốt cả. Lôi
Nguyên linh châu này, ta đưa cho ai đây?" Tần Vũ liền cau mày suy tính.
Kính Quang thành.
Kính Quang thành lúc này cũng bình thường như Kính Quang thành mọi khi, tuy
chỉ có một vị thần vương Đoan Mộc Ngọc, bất quá so với thất đại thánh địa.
Kính Quang thành lại xem như ổn hơn.
"Không nghĩ tới được. Lúc này Bát đại thánh địa, lại chỉ có Phiêu Tuyết thành,
Huyễn Kim sơn và Kính Quang thành ta, là có một vị thần vương. Trong đó, năm
thành trì kia, cho dù có thần vương còn sống, cũng trở thành người hầu cho Tử
Huyền phủ. Thậm chí Lôi Phạt thành, Thần vương còn c·hết sạch cả." Đoan Mộc
Ngọc cười khổ rồi thở dài một tiếng.
Lúc này, Đoan Mộc Như Phong, đang thần thức truyền âm cùng Đoan Mộc Ngọc.
Đoan Mộc Như Phong cũng không giấu diếm việc đã phát sinh trong tân vũ trụ nói
lại cho Đoan Mộc Ngọc. Đương nhiên là Đoan Mộc Như Phong cũng không biết, bọn
họ bị Tần Vũ dẫn vào một nơi là tân vũ trụ, Đoan Mộc Như Phong cùng Đoan Mộc
Ngọc chỉ biết gọi nó là thế giới của Tần Vũ.
"Đoan Mộc Ngọc, tính ra cô cô vận khí cũng tốt, tại vì ngươi cùng Tần Vũ có
một phần giao tình, nên hắn chỉ để cho cô cô thời gian một ức năm làm người
hầu thôi, như Thang Lam, Mộc Khâm, Phổ Thai Hồng, ba vị Thánh Hoàng, còn phải
ở đó đến tận sáu ngàn vạn ức năm thời gian." Đoan Mộc Như Phong dùng thần thức
truyền âm nói.
Các thần vương này, mặc dù không được phép vắng mặt khỏi Tử Huyền phủ. Nhưng
thần thức của bọn họ vẫn bao trùm cả Thần giới. Tuy không rời Tử Huyền phủ,
nhưng bọn họ cũng có thể cùng với người nhà tiến hành thần thức truyền âm
được.
"Đoan Mộc Ngọc. Cô cô ở đây, mọi sự tình của Kính Quang thành đều giao lại hết
cho ngươi." Đoan Mộc Như Phong tiếp tục nói, "Đoan Mộc Ngọc, ngươi cùng Tần Vũ
có giao tình là tốt. Cố mà duy trì mối giao tình này với Tần Vũ ...... Tần Vũ
này thực lực thật là đáng sợ, hơn nữa thực lực hắn còn gia tăng với tốc độ
càng thêm kinh người, từ nay về sau cả Thần giới, không ai còn phản kháng được
với hắn nữa, chỉ cần cùng Tần Vũ có quan hệ tốt. Kính Quang thành chúng ta,
căn cơ càng thêm ổn định ."
"Ta hiểu được rồi cô cô"
Không chỉ có Đoan Mộc Như Phong, mà Thân Đồ Diêm, Thang Lam, Mộc Khâm, Phổ
Thai Hồng, bốn vị Thánh Hoàng này, đồng dạng cũng đang cùng nhân mã của mình
liên lạc bằng thần thức truyền âm. Bất quá thì đối tượng để bọn họ liên lạc
đều là các Điện chủ của thánh địa, một số ít các thượng bộ thiên thần mà thôi.
Dù sao trong thánh địa của bọn họ, chẳng còn một thần vương nào.
"Phàm nhi, phụ hoàng phải bế quan tu luyện một ức năm thời gian. Trong vòng
một ức năm, mọi sự tình của Hỏa Diệm sơn ta, giao cho ngươi và mấy vị thúc
thúc bá bá. Phàm Nhi...có sự tình lớn nhỏ gì, hãy cùng với các thúc thúc, bá
bá mà bàn bạc thương lượng."
"Vâng, thưa phụ thân" Thân Đồ Phàm cũng đang ở Hỏa Diệm sơn trực tiếp dùng
thần thức truyền âm với phụ thân mình.
Thân Đồ Phàm cũng không biết là, giờ phút này, phụ thân hắn đối với hắn còn có
chút cảm tạ nữa. Nếu không phải Thân Đồ Phàm cùng Tần Vũ có chút giao tình,
thì Thân Đồ Diêm làm sao mà chỉ phải làm người hầu trong Tử Huyền phủ có một
ức năm thời gian được.
Một ức năm. Nếu đem so sánh với sáu ngàn vạn ức năm, cũng tức là gấp nhau tới
sáu vạn lần a!
Bát đại thánh địa của Thần giới bắt đầu một cuộc sống bình lặng chưa từng có
từ trước đến giờ. Còn trong tam đại thế lực phi thăng giả, Tu La hải, Huyết
Yêu sơn, Song Vực đảo thì ba phương thế lực này cũng tĩnh lặng phi thường,
không nhắc gì đến truyện tranh đấu.
Bởi vì, vô luận bát đại thánh địa, hay tam đại thế lực phi thăng giả, tất cả
đều rõ ràng một điều:
Trung tâm của Thần giới hôm nay chính là Mê Vụ thành.
Không ai dám x·âm p·hạm vào uy nghiêm của Mê Vụ Thành được.
Trong Đông Nam Địa Để chi thành.
"Phụ hoàng và nhị thúc sao lại thế được nhỉ? Tại sao lại bất quản mọi sự, còn
nói từ nay về sau, sáu ngàn vạn ức năm nữa thì mới hiện thân. Sự tình của Địa
Để chi thành, lại giao hết cho chúng ta."
Phổ Thai Phân cau mày nói.
"Đại ca...quái dị nhất là, phụ hoàng và nhị thúc lại còn không trở về Địa Để
chi thành trước đã rồi mới...." Một đại hán bên cạnh cũng nhíu mày nói.
"Thật không biết Phụ hoàng và nhị thúc bây giờ ra sao nữa!"
Thần giới đã lâm vào một hoàn cảnh chưa từng có, một cục diện mà thần vương
rất thưa thớt, trong bát đại thánh địa còn có ba, Tu La hải còn có một, Huyết
Yêu Sơn cũng chỉ có một, duy chỉ có Song Vực là còn đủ hai người. Cả Thần
giới, tuyệt đại bộ phận thần vương, hơn mười vị thần vương đều đang ở trong Tử
Huyền phủ.
So với lúc Thiên Tôn Sơn phủ xuống, Thần giới có tới hơn bốn mươi vị thần
vương. Chênh lệch thực quá lớn.
Số lượng thần vương rất thưa thớt, đại bộ phận thượng bộ thiên thần nắm giữ
các quyền lợi. Dần dần...giữa thần giới, thiên thần càng lúc càng khó có thể
nhìn thấy thần vương, thần vương dấu diếm tung tích, càng khiến cho thần vương
trong mắt các thiên thần bình thường, càng thêm thần bí.
Trong Tử Huyền phủ.
Mười vị thần vương đều phi thường tuân theo quy củ. Mỗi người đều chỉ đạo Tần
thị đệ tử tu luyện. Bình thường đều ở ngay tại Lưu Thủy viên an tĩnh tu luyện
hoặc tán gẫu với nhau.
"Hắc hắc, thiên thần của bát đại thánh địa thần giới còn đang nghi hoặc, thần
vương đang lưu lạc ở đâu, ha ha, thần vương đều tụ tập ở đây nè." Hầu Phí đi
vào trong Lưu Thủy viên, nhìn thấy hai, ba vị thần vương. Trên mặt không khỏi
nở một nụ cười đắc ý.
Phóng nhãn khắp Thần giới, nơi nào có thể có được thần vương nhiều như vậy?
Tần Chính lúc này cũng đang ở trong Lưu Thủy viên, hướng về một vị thần vương
hỏi: "Tiền bối, hôm qua người nói là sẽ dạy cho ta ...."
"Phải tự mình tập trung suy nghĩ đi, vấn đề này không thể nói ra được. Ngươi
cứ chầm chậm tu luyện khắc thành, đừng có tới làm phiền ta."
Lúc này Phổ Thai Hồng đang cùng Thân Đồ Diêm đánh cờ, không đợi cho Tần Chính
nói xong, không nhịn được, nói chặn họng luôn.
"Vâng, tiền bối." Tần Chính thấy Phổ Thai Hồng như thế. Liền đứng qua một bên.
Chuẩn bị đợi cho Phổ Thai Hồng chơi hết ván cờ xong. Mới lại tiếp tục hỏi
Lúc này, Hầu Phí đi vào Lưu Thủy viên đã thấy hết mọi sự tình, nhất thời hai
mắt trừng nộ. Hầu Phí bước ba bước, trực tiếp đi tới bên cạnh Phổ Thai Hồng
mãnh liệt phách ba chưởng xuống mặt bàn cờ.
"Bồng!" Bàn cờ đột nhiên vỡ vụn.
Phổ Thai Hồng, Thân Đồ Diêm, hai người chấn động.
Phổ Thai Hồng không khỏi tức giận ngẩng đầu nhìn về phía kẻ mới đến. Hầu Phí
trực tiếp chỉ thẳng vào mặt Phổ Thai Hồng quát: " Giỏi cho Phổ Thai Hồng
ngươi! Ngươi nghĩ là đại ca ta mời ngươi về làm khách hả? Hừ, giữ thể diện cho
ngươi, ngươi lại còn tưởng rằng mình là ai chứ?"
Bàn tay Hầu Phí nắm lại, trong tay liền xuất hiện Huyền Thanh Nhất Khí côn.
Phổ Thai Hồng, Thân Đồ Diêm, hai người lập tức nhảy lùi lại.
"Hầu Phí, ngươi muốn kiếm chuyện?" Phổ Thai Hồng cả giận nói.
"Hầu Phí. Đối với tiền bối ta cũng nên lễ phép một chút." Tần Chính bên cạnh
lại khuyên can Hầu Phí.
Hầu Phí vừa nghe, nhất thời càng thêm phát cáu. Hai mắt trợn lên nhìn về phía
Phổ Thai Hồng: "Phổ Thai Hồng, ta nói cho ngươi biết, ngươi ở đây, chính là
làm người hầu cho Tử Huyền phủ. Đã làm người hầu, phải có tự giác của người
hầu! Đại ca ta cho các ngươi thể diện, các ngươi lại nghĩ đại ca ta nhu nhược.
Mẹ kiếp, nên sớm trực tiếp đem các ngươi g·iết c·hết hết."
Nhất thời tất cả thần vương của Lưu Thủy viên đều tĩnh lặng lại.
Bọn họ đều hiểu được mình là người hầu của Tử Huyền phủ, bất quá Tần Vũ nói
cho người của Tử Huyền phủ, các thần vương này, đều là khách nhân do Tần Vũ
mời tới, cho nên bọn người Tần Chính đối với những người này coi như rất lễ
phép.
Chỉ là vì luôn lễ phép như vậy, cũng khiến cho Phổ Thai Hồng dần dần có những
xử sự kiểu cách như hồi còn là Thánh Hoàng.
"Người hầu?" Thời khắc này Tần Chính nghi hoặc nhìn về phía Hầu Phí.
Ánh mắt Hầu Phí đảo qua tất cả các thần vương ở đây, hừ lạnh một tiếng nói:
"Đại ca ta nói dối về hoàn cảnh của các ngươi, các ngươi lại thực sự ra vẻ.
Các ngươi đều hiểu biết rất nhanh, tốt lắm! Đại ca để các ngươi lưu lại một
phần thể diện. Trong lòng các ngươi cũng nên tự giác một chút, đừng có người
nào cũng nghĩ, mình vẫn còn là Thánh Hoàng nữa!"
"Phổ Thai Hồng, qua mà giảng giải cho Tần Chính nhị ca tận tình một chút...."
Hầu Phí lạnh lùng nhìn Phổ Thai Hồng.
Phổ Thai Hồng nhướng mày, Mộc Khâm bên cạnh cũng chắp tay nói với Hầu Phí:
"Hầu Phí, bọn tại hạ mấy ngày nay, đích thực là hơi quá đáng, từ hôm nay trở
đi, tuyệt đối sẽ không thế nữa" Mộc Khâm nhìn về phía Phổ Thai Hồng.
Toàn bộ các thần vương ở đây, đều phi thường rõ ràng. Thực lực của Tần Vũ, so
với bọn họ còn cường mãnh hơn rất nhiều.
"Hầu Phí, thật có lỗi, thái độ của ta quá đáng rồi." Phổ Thai Hồng lúc này
cũng nói mềm mỏng.
"Như vậy mới đúng chứ." Hầu Phí hừ lạnh một tiếng. Trong "Tử Huyền phủ, người
biết các ngươi là 'người hầu' rất ít, cho nên nếu các ngươi không tự giác, còn
tự cho mình là nhất, thì đến lúc đó không chỉ cả người trong Tử Huyền phủ
biết, mà ngay cả mọi người trong Thần giới đều biết!"
Các thần vương này, sắc mặt đều biến đổi.
Nếu việc này, bị người của cả Thần giới biết được, thì các thần vương này, so
với c·hết còn thê thảm hơn.
"Từ nay về sau, sẽ không phát sinh chuyện như vậy nữa." Phổ Thai Hồng lúc này
nói.
Đương lúc Hầu Phí chỉnh đốn các thần vương. Thì bản thân Tần Vũ lại đang ở Lôi
Phạt thành. Thời khắc này, Tần Vũ toàn thân vận một lam sắc trường sam, khẽ
cười đi trên một con đường sát vách núi của Lôi Phạt thành.
"Tần Vũ, cám ơn"
"Không cần, kỳ thật ta đã g·iết đến vị thần vương cuối cùng của Chu gia. Nên
thật ra ta phải xin lỗi nhị ca mới đúng. Vì đã khiến huynh thêm phiền toái."
Tần Vũ vừa đi vừa cùng Lâm Mông dùng thần thức truyền âm với nhau.
"Ngươi g·iết thì cũng không có gì là không được cả. Cho dù đem cả bát đại Thánh
Hoàng mà g·iết hết cũng sẽ có người kế thừa. Trong tám khỏa linh châu đều ẩn
chứa 'Không gian pháp tắc'. Ngươi chỉ cần đem Lôi nguyên linh châu, cấp cho
bất kỳ một kẻ nào có huyết mạch của Chu gia, thì hắn đều có thể trong một thời
gian rất ngắn mà lĩnh hội được hoàn toàn không gian pháp tắc, trở thành tân
Thánh Hoàng của Lôi Phạt thành."
"Vậy Nhị ca, ngươi nói ta phải đem Lôi Nguyên linh châu cho ai đây?" Tần Vũ
thần thức truyền âm đáp lại. Hiện tại Tần Vũ đã tới trước mặt Hoàng thành của
Lôi Phạt thành, Hoàng thành không cho phép ngoại nhân đi vào.
"Cho ai hả?" Lúc này, trong phạm vi cách ngươi khoảng trăm bước, đang có một
hài đồng, ta thấy cho hắn là đúng đó." Lâm Mông truyền âm nói.
"Hả?"
Tần Vũ hướng bốn phương tám hướng mà cố nhìn lại, chỉ thấy đúng là cách đó
không xa, trên mép đường có một một hài đồng đang run rẩy. Tần Vũ liếc mắt
quan sát hài đồng kia, thực lực vô cùng kém cỏi, chỉ là trung cấp thần nhân mà
thôi.
"Chắc cũng là đệ tử của Chu gia, nếu không thì không có khả năng tiến vào Lôi
Phạt thành." Tần Vũ trong lòng thầm nghĩ.
Tần Vũ liền mỉm cười hướng về hài đồng này đi đến.
Đang run rẩy ở ngoài mép đường, hài đồng kia thấy có người đến, liền nghi hoặc
mở to hai mắt nhìn về phía Tần Vũ.
"Ngươi sao lại đứng ở mép đường. Chẳng lẽ không sợ phụ thân, mẫu thân ngươi
trách phạt hả?" Tần Vũ cười nói.
"Người là ai?" Hài đồng này có vẻ cẩn thận hỏi dò.
"Ngươi không biết trước khi hỏi tên người khác, phải nói tên mình trước sao?"
Tần Vũ có thêm hứng thú nói.
Hài đồng này trầm mặc một lát. Rồi mới đáp: "Ta tên là Chu Thanh!"
"Ha, Chu Thanh. Sao ngươi lại ở đây đứng run rẩy như vậy?" Tần Vũ cười dò hỏi.
"Bởi vì ta muốn rời khỏi Lôi Phạt thành, sở dĩ trước khi đi cũng phải tập làm
quen với thổ địa xung quanh Lôi Phạt thành đã." 'Chu Thanh' hài đồng trả lời,
thật ra đã làm cho Tần Vũ có chút kinh dị.
"Vì sao ngươi muốn rời khỏi Lôi phạt thành?" Tần Vũ cười dò hỏi.
"Ta trong hàng đệ tử nhất bối của Chu gia tu luyện chậm nhất. Tự nhiên sẽ bị
đuổi ra ngoài." Chu Thanh rất tự nhiên nói.
Trong lòng Tần Vũ giật mình. Bát đại thần tộc phần lớn là có qui củ này. Bất
quá thì cũng là để xúc tiến sự tu luyện của các đệ tử bên trong tộc được phát
triển nhanh hơn. Và gia tăng cả sự cạnh tranh lẫn nhau nữa.
"Chu Thanh, ta và ngươi có duyên, ta tặng ngươi một món đồ." Tần Vũ mỉm cười
nói.
"Tặng ta cái gì?" Chu Thanh nghi hoặc nhìn Tần Vũ.
Tần Vũ xoè tay ra, Lôi nguyên linh châu liền lơ lửng trong lòng bàn tay Tần
Vũ. Tần Vũ tâm ý nhất động. Ngón tay Chu Thanh liền rách ra một chút, một giọt
máu tươi bay ra dung nhập vào Lôi nguyên linh châu, Lôi nguyên linh châu liền
trực tiếp dung nhập trong cơ thể Chu Thanh.
"Tiểu Chu Thanh. Cáo từ." Tần Vũ xoa đầu Chu Thanh, sau đó liền xoay người rời
đi.
Chu Thanh giờ phút này nhận thấy Lôi nguyên linh châu đang không ngừng truyền
đến thông tin cho hắn. Hắn cố gắng mở to mắt nhìn khắp bốn phương tám hướng
nhưng Tần Vũ đã biến mất không thấy đâu. Chu Thanh lớn tiếng gọi: "Người còn
không có nói cho ta biết, người là ai?"
"Ta gọi là Tần Vũ!"
Thanh âm của Tần Vũ vang lên trong đầu Chu Thanh.
------