Chương 608. Thực lực đột thăng
Tân vũ trụ của Tần Vũ tạo ra đến nay, không gian vũ trụ của phàm nhân giới đã có khoảng hơn tám trăm vạn không gian vũ trụ, nhưng vũ trụ này vẫn trong giai đọan lớn lên, ngay cả bộ phận phàm nhân giới cũng chưa hoàn toàn hoàn thiện.
Dựa theo lập luận của Tần Vũ.
Vũ trụ theo đó mà chia làm ba bộ phận, phàm nhân giới một tầng, tiên ma yêu giới có vô số các không gian cùng cấp bậc thành một tầng. ngoài ra cao nhất là thần giới. có vẻ như là giống hình kim tự tháp.
Tại bên bờ của vũ trụ, một khối không gian vỡ vụn đang trôi phiêu phù, khi thì ngưng kết, khi thì vỡ vụn. Khí tức cuồng bạo lưu tán ra chung quanh, loại kinh khủng cuồng bạo kình khí này giống như là bất cứ thứ gì cũng có thể bị chúng dễ dàng phá hủy.
Đột nhiên!
Một đôi nam nữ đứng cạnh nhau xuất hiện tại nơi này, chung quanh hai người họ cuồng bạo khí tức dường như không thể đến gần một chút nào. Tại vùng biên của vũ trụ này, đột nhiên lại xuất hiện một nơi tuyệt đối an toàn.
- Vũ ca, huynh nói nơi có rất nhiều hồng mông linh khí là chỗ này sao? - Lập Nhi hỏi dò.
Lập Nhi lần đầu nhìn thấy hồng mông linh khí, chỉ là một chút mà thôi. Trong lòng Lập Nhi nghĩ, hồng mông linh khí mà có nhiều, chỉ vào khoảng trên dưới hai - ba mét đã là nhiều lắm rồi.
- Ừ?nàng nhìn không ra? - Tần Vũ hỏi lại.
Lập Nhi nhất thời quay đầu lại nhìn Tần Vũ. Tần Vũ tiếp tục cười nói:
- Nàng hướng phía trước nhìn xem, ở đó đó. - Tần Vũ chỉ về phía trước.
Phía xa xa, một mảnh khôn cùng hỗn độn khí lưu phảng phất giống như hải dương phô thiên cái địa tiến vào trong tân vũ trụ, làm cho tân vũ trụ không ngừng phát triển.
- Đó, đó... - Khương Lập trợn tròn cả hai mắt.
- Chúng ta tới gần mà nhìn cho rõ.
Tần Vũ nắm tay Khương Lập, đấu chuyển tinh di. Tần Vũ mang theo Lập Nhi trong chốc lát đã tới vùng biên xa nhất của vũ trụ, lúc này bao quanh người đều là hồng mông linh khí.
Trong khoảng cách khoảng ba bốn mét bên cạnh Tần Vũ đã là những vùng trống không của vũ trụ.
- Cái này, cái này đều là...?
Khương Lập cảm thấy cổ họng mình như khô khốc, khí lưu trôi nổi không ngừng ngay trước mắt, khí tức của nó đều giồng với hồng mông linh khí.
Cái này đúng là hồng mông linh khí sao?
Khương Lập thật sự không dám tin.
Một kiện hồng mông linh bảo hồi lô, luyện cho ra lại hồng mông linh khí chỉ vào khoảng trên dưới một nắm tay mà thôi. Vì vậy mà hồng mông linh khí dù chỉ có một chút cũng rất là trân quý.
Nhưng trước mắt...
- Vũ ca, đây là nơi mà chàng nói là có rất nhiều hồng mông linh khí à? - Khương Lập khó tin nhìn Tần Vũ.
Tần Vũ mỉm cười:
- Đúng, chẳng lẽ hồng mông linh khí ở đây còn chưa đủ nhiều?
Khương Lập lúc này đã chẳng còn biết nói gì.
- Nếu mà còn sợ không đủ, đừng lo, nàng xem.
Tần Vũ chỉ về một biên phía bên cạnh nói,
- Đó là một tầng giao nhau, vũ trụ giao nhau. Ở bên ngoài vũ trụ luôn luôn xuất hiện không ngừng "cưỡng hồ không gian". A, không gọi là cưỡng hồ không gian, đúng ra nên gọi là 'hồng mông không gian'.
Lập Nhi theo hướng chỉ tay của Tần Vũ nhìn kĩ về phía đó.
Xuyên quan tầng giao nhau, Lập Nhi có thể thấy được hồng mông không gian.
Trong hồng mông không gian, hồng mông linh khí tựa như nước trong một dòng suối, chậm rãi lưu động.
Hồng mông linh khí nhiều... nhiều tới mức làm cho người ta phải sôi máu lên!!!
- Thế gian vẫn còn một địa phương như thế này. Ta vì sao trước nay chưa từng nghe qua? Phụ hoàng, Lan thúc bọn họ không biết, thiên tôn cũng không nhất định là không biết. - Khương Lập nhìn về phía Tần Vũ.
Tần Vũ trong lòng mọc ra một cảm giác tự hòa.
Được nữ nhân mình yêu thương dùng mục quan như thế nhìn, loại cảm giác thỏa mãn này không thể dùng từ ngữ mà diễn tả được.
Cùng Lập Nhi với cuộc sống hôn nhân, Tần Vũ trải qua rất nhiều khoái lạc. Tần Vũ thân là tân vũ trụ chủ nhân, không gian pháp tắc của tân vũ trụ đã hoàn tất. Tần Vũ liền đem toàn bộ không gian pháp tắc của tân vũ trụ truyền cấp cho Lập Nhi. Loại sự tình này,Tần Vũ đã sớm muốn làm.
Tần Vũ có tư cách truyền cho bất kì người nào không gian pháp tắc của vũ trụ của mình.
Cũng chỉ duy nhất hắn có thể truyền cho.
Chỉ là cho dù Lập Nhi đã nhận được, nhưng để hoàn toàn lĩnh ngộ, có lẽ cũng mất một đoạn thời gian.
- Lập Nhi cứ từ từ mà luyện hóa hai kiện hồng mông linh bảo kia, ta sẽ làm cho thời gian gia tốc chỗ nàng đạt đến cực hạn.rất nhanh.... ở ngoài chỉ cần một năm thì nàng đã thành công rồi. - Nhìn thấy Lập Nhi ánh mắt mong chờ, Tần Vũ an ủi nói.
Có hồng mông linh khí để tăng tốc luyện hóa, luyện hóa một kiện hồng mông linh bảo có lẽ mất khoảng một vạn năm. Hơn nữa tân vũ trụ thời gian gia tốc tới cực hạn, có lẽ cũng nhiều hơn một vạn lần.
Một năm thời gian cứ như vậy mà trôi qua.
- Lần này có lẽ một đoạn thời gian nữa Lập Nhi sẽ thành công.
Tạm phân ly với Lập Nhi, Tần Vũ trong lòng không muốn chút nào. Chỉ là Lập Nhi thực lực cần phải mạnh lên.
Phòng ngự có nhất lưu hồng mông linh bảo 'Tử Lâm Vũ Y'. Công kích có nhất lưu hồng mông linh bảo 'Phá Thủy' hai kiện này đều phải qua một đoạn thời gian mới luyện hóa được. Có hai kiện linh bảo này bên thân nàng, Tần Vũ cũng an tâm thêm một chút.
Chỉ là Lập Nhi tại vùng biên của vũ trụ, dựa vào hồng mông linh khí luyện hóa chưa đến một tuần trà thì đột nhiên đi ra.
- Vũ ca.
Khương Lập bay tới bên cạnh Tần Vũ.
- Có chuyện gì vậy? - Tần Vũ cười nói, - Chẳng lẽ nàng không chịu được việc phân ly với ta sao?
- Không. - Khương Lập lắc đầu.
- Vậy thì làm sao? - Tần Vũ nghi hoặc hỏi.
- Muội... - Khương Lập muốn nói lại thôi.
- Nàng có gì thì nói đi. Ừ, nói đi.
Tần Vũ dùng ngữ khí như một tiểu hài tử để dẫn dụ Khương Lập nói, Khương Lập lúc này mới rụt rè nói:
- Muội luyện hóa hồng mông linh bảo khoảng trên dưới một tháng thì đột nhiên phát hiện, bụng của muội... giống như... là có rồi.
Chỗ Tần Vũ mặc dù mới chỉ qua thời gian không đến một tuần trà, nhưng tại chỗ Khương Lập thời gian gia tốc hơn một vạn lần, trải qua một tháng cũng không lạ.
Khương Lập nói rất chậm, tựa như rụt rè. Tần Vũ nghe càng thấy gấp gáp.
Nhưng nghe được đến câu cuối cùng, Tần Vũ sửng sốt.
- Lập Nhi, nàng vừa nói cái gì? - Tần Vũ phải hỏi lại một lần nữa.
Khương Lập liền đỏ mặt như trái táo, cả vành tai cũng đỏ hồng lên. Nhưng đối mặt với ánh mắt nồng nhiệt của Tần Vũ, Khương Lập vẫn nhỏ giọng nói:
- Muội nói, trong bụng muôi đã có mang rồi.
- Có?
Tần Vũ phảng phất như bị ngây ngốc, miệng nói lắp bắp.
- Tần Vũ ta sắp có hài tử sao? Ta sắp thành cha rồi sao?
Tần Vũ cảm thấy giống như người đang bay lên, nhẹ nhạng phiêu lãng. Trong lòng vui sướng... A, thật sự thì nó vượt ra khỏi phạm trù 'vui sướng' rồi.
Tần Vũ lắc mạnh đầu tỉnh táo lại.
- Lập Nhi tạm thời không cần luyện hóa Hồng Mông linh bảo nữa, chúng ta mau trở về.
Tần Vũ liên tục nói. Trong đáy lòng Tần Vũ, Lập Nhi đúng là một bảo bối, ngay cả trong lời nói cũng hàm chứa lo âu.
Tần Vũ lôi kéo Lập Nhi, nhanh chóng trở về Tử Huyền phủ.
Tiến vào trong Tử Huyền phủ, Hắc Vũ, Hầu Phí đang đứng trên thảm cỏ nói chuyện liền ngừng lại, bên cạnh có Hắc Đồng và rất nhiều người cũng nhìn qua.
- Đại ca, ngươi chẳng phải nói đi luyện hóa linh bảo sao? - Hầu Phí nghi hoặc nói. - Vì sao mà trở về nhanh như vậy?
Hắc Vũ cũng nghi hoặc nhìn Tần Vũ.
- Hai người các ngươi mau tránh đường ra nào. - Tần Vũ sau đó ra phía sau nói, - Hồng Vũ, Lục Thủy, hai nha đầu các ngươi mau đến đây.
- Đại nhân.
Hồng Vũ, Lục Thủy thấy Tần Vũ gấp gáp như vậy, liền vội đi tới.
- Từ hôm nay trở đi hai người các ngươi đi theo phu nhân, một bước không rời cho ta. Nhớ cẩn thận mà phục thị, không được xảy ra chuyện gì khác hiểu không? - Tần Vũ tiếp tục nói.
- Vâng, đại nhân.
Hồng Vũ, Lục Thủy mặc dù thấy ngữ khí của Tần Vũ kì lạ, nhưng vẫn nghe lời như cũ.
- Đại ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? - Hầu Phí nghi hoặc nói.
Hắc Vũ nhìn Tần Vũ từ trên xuống dưới:
- Hầu Tử, nhìn biểu hiện cùng với nhãn thần của đại ca, ta có cảm giác... tẩu tẩu có khả năng là đã có thai rồi.
Hầu Phí lập tức mở to hai mắt ra nhìn Tần Vũ.
Ngay lập tức Tần Vũ cười, cười một cách rất sảng khoái:
- Ha ha, Tiểu Hắc thật là có kinh nghiệm a.
Hắc Vũ lúc này cũng cười.
- A, thẩm thẩm có rồi sao? Đại bá, người sao lại để hai nha đầu đi phục thị vậy. Bọn chúng không có một chút kinh nghiệm nào. - Hắc Đồng tức thì bất mãn nói.
Tần Vũ hơi giật mình.
Đúng, Hồng Vũ, Lục Thủy không hề có kinh nghiệm hầu hạ phụ nữ mang thai, Tần Vũ trong lòng nhất thời lại càng gấp lên.
- Tiểu Đồng, ngươi nhanh đi nhanh đi. - Tần Vũ liền nói.
- Được rồi mà, đại bá người cứ yên tâm.
Hắc Đồng lập tức đi ra ngoài. Ngay lúc đó thê tử của Hắc Vũ là Bạch Linh nói:
- Đại ca, mặc dù Hắc Đồng có nhiều kinh nghiệm, chỉ là Tiểu Đồng làm việc không trầm ổn, huynh thế nào có thể giao việc này cho nó được?
Tần Vũ nhất thời nghĩ đến tính cách của Hắc Đồng - quỷ tinh linh. Để cho Hắc Đồng đi chiếu cố Lập Nhi? Bản thân sao có thể hồ đồ như vậy.
- A, không thể cho nó đi. - Tần Vũ cả người có chút gấp gáp.
- Đại ca, chuyện này để cho ta làm là được rồi.loại sự tình này ta cũng đã kinh qua vài lần rồi.
Bạch Linh cười nói. Tần Vũ lập tức gật đầu đáp ứng.
Sau khi Bạch Linh rời đi. Tần Vũ phát hiện... những người ở xung quanh đang nhìn vào mình.
- Thái thượng tam trưởng lão. Người giống như là khác với trước đây.
Một thanh âm nhỏ nhẹ của nữ nhân từ phía Tần gia hậu bối vang lên, đồng thời còn nhìn trộm Tần Vũ vài lần.
Tần Vũ trong lòng cười khổ.
- Rối loạn, hoàn toàn r·ối l·oạn rồi!
Ngay khi biết mình sắp trở thành cha, Tần Vũ rất kích động, hoảng loạn. Chỉ là sau đó Tần Vũ đã ổn định đi nhiều, trong quá trình chờ đợi cũng làm cho cảm giác gấp gáp dần mất đi.
Khương Lập có thai, thoáng chốc đã ba năm, bụng chỉ là hơi nhô lên một chút.
- Có thai mười tháng, con dâu của ta thì sao? - Tần Đức cũng không hiểu.
Khương Lan mỉm cười nói:
- Đừng quá lo lắng, thần giới đại đa số người có thai đều là mười tháng, bất quá trong bát đại thần tộc, cũng có lâu hơn, mà lâu nhất chính là hoài thai ba năm sáu tháng.
- A? Lâu như vậy sao? - Tần Vũ ở bên cạnh lập tức hỏi.
Tần Vũ thật sự vẫn lo lắng.
Nếu mà sinh ra thì đã tốt, nhưng mà Lập Nhi vẫn cứ như vậy mà mang thai, không chịu sinh hạ. Thậm chí tới bây giờ bụng cũng chỉ hơi nhô lên một chút, nếu mà không nhìn kĩ, nhất định sẽ không nhìn ra.
- Hoài thai ba năm sáu tháng, giống như Đoan Mộc Ngọc của Đoan Mộc gia tộc, hắn nằm trong bụng mẹ ba năm sáu tháng mới chịu xuất thế. - Khương Lan cười nói.
- Đoan Mộc Ngọc?
Tần Vũ trong lòng cảm thấy sửng sốt, không nghĩ tới hoá ra lại là Đoan Mộc Ngọc.
- Theo ta được biết, ở thần giới thời gian nằm trong bụng mẹ càng lâu, thiên phú càng cao. - Khương Lan vừa cười vừa nói. - Tiểu vũ, xem hài tử của ngươi, sinh ra là đã phi thường a.
Tần Vũ trong lòng cũng vui lên đôi chút.
- Ba năm sáu tháng, hi vọng sau sáu tháng nữa hài tử có thể ra đời, bất quá.... lúc này bụng của Lập Nhi chỉ mới nhô lên có một chút a. - Tần Vũ trong lòng có chút lo lắng.
Lo lắng, ba năm sáu tháng cũng không sinh ra.
Thời gian trôi qua, đảo mắt đã mười năm qua, Khương Lập hoài thai thoáng chốc cũng đã mười năm, nhưng bụng so với bảy năm trước, cơ hồ không có gì thay đổi.
- Chỉ hơi nhô lên một chút, ta cũng đã thấy được. - Tần Vũ cười khổ an ủi bản thân.
Bản thân may mắn là chủ nhân của vũ trụ, có thể phát giác ra bụng của Khương Lập từ từ nhô ra một chút xíu, nếu là những người khác, nhìn đến mù mắt cũng chẳng thể nhìn ra được.
- Vũ ca.
Lập Nhi đứng ở bên cạnh Tần Vũ, giương mắt nhìn Tần Vũ:
- Vũ ca, được rồi, muội có cảm giác rằng hài tử trong bụng cho tới khi sinh ra còn rất lâu, chỉ là nếu mà cứ chậm như vậy, muội tiếp tục luyện hóa hồng mông linh bảo, muội không tin một vạn năm sau, hài tử này vẫn không chịu sinh ra.
Kì thật đối với một thượng bộ thiên thần mà nói, sinh một hài tử không hề có một điểm nguy hiểm nào.
Tần Vũ chỉ là quan tâm quá mà thôi.
Cũng như có thai, luyện hóa hồng mông linh bảo, cũng đồng dạng không có nguy hiểm. Tần Vũ sau đó gật đầu nói:
- Được rồi, Lập Nhi, nàng cứ luyện hóa hồng mông linh bảo, ta ở bên cạnh quan sát một chút.
Tần Vũ trong lòng không tin chuyện ma quỷ.
- Một vạn năm, đứa hài tử này. Một vạn năm còn chưa chịu ra? - Tần Vũ quyết định thử nhìn xem.
Tại vùng biên của vũ trụ, Tần Vũ và Lập Nhi khoanh chân ngồi sát nhau, Tần Vũ trong lòng hơi động làm cho thời gian gia tốc chỗ hắn và Lập Nhi ngồi tăng lên đến cực hạn.
Lập Nhi đang chầm chậm luyện hóa hồng mông linh bảo, nhưng Tần Vũ lại là thường xuyên chú ý tới bụng của Lập Nhi.
- Năm ngàn năm qua đi, bụng cũng chỉ hơi nhô lên có một chút. Tốt thật, ánh mắt mình có thể thấy rõ được sự nhô lên của bụng. - Tần Vũ chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.
Xem tình hình....
Nói không chừng, hài tử này cứ nằm yên trong bụng mẹ nó đến hai vạn năm.
"Ông!"
Vũ trụ Tần Vũ đang đứng đột nhiên có một trận chấn động, loại chấn động này, có lẽ cả bọn người Khương Lan, Tần Đức đều có thể nghe thấy rõ ràng. Tần Vũ là chủ nhân của vũ trụ này, tự nhiên càng nghe thấy rõ ràng hơn.
Hơi sửng sốt một chút.
- Vũ trụ chia làm ba tầng, có lẽ nào tầng thứ nhất đã hoàn thiện rồi?
Tần Vũ rõ ràng cảm nhận được vũ trụ này đã không còn phát triển về bốn phía nữa.
Phàm nhân giới của vũ trụ này đã hoàn toàn đại thành.
- Thời gian pháp tắc cũng hoàn thiện rồi, lại còn...
Tần Vũ ánh mắt đột nhiên hiện lên vẻ kinh hỉ, hắn lúc này đã cảm nhận được khi vũ trụ phàm nhân giới hoàn toàn hoàn thiện, thực lực của hắn cũng được đề thăng.