Anh ta hối hận vì hai năm trước đã ra đi mà không một lời từ biệt, hối hận vì đã đính hôn với Lâm Tiểu Như, càng hối hận vì mình đã nhiều lần sỉ nhục Ngũ Vận Uyển!
Là chính anh ta đã từng bước đẩy người phụ nữ mình yêu nhất ra xa, bây giờ còn trách ai được?
Bây giờ, bên cạnh Ngũ Vận Uyển đã có Nam Ngự...
Nghĩ đến Nam Ngự, anh ta càng nắm chặt đầu lọc điếu thuốc hơn.
Anh ta không khỏi nhớ lại lúc mình đưa những bức ảnh đó của Ngũ Vận Uyển cho Nam Ngự, anh gần như không nghĩ ngợi gì mà đã lựa chọn tin tưởng Ngũ Vận Uyển.
Có lẽ là do anh đã điều tra rõ ràng từ trước nên mới bình tĩnh như vậy. Nhưng cho dù là vì lý do nào đi chăng nữa, thì ít ra anh cũng không làm tổn thương Ngũ Vận Uyển.
Vừa so sánh đã có thể nhìn ra sự chênh lệch, điều này khiến anh ta càng thêm bực bội.
Nhắc đến ảnh chụp, anh ta mới nhớ đến mấy bức ảnh của Ngũ Vận Uyển mà mình nhận được qua điện thoại, anh ta vẫn chưa xóa.
Hiện tại Nam Bá chỉ cảm thấy những bức ảnh đó khiến trái tim mình đau nhói, anh ta lập tức lấy ra định xóa đi.
Nhưng khi đang xóa từng ảnh một, anh ta chợt nhận ra điều gì đó.
Khoan đã.
Những bức ảnh này... sao có vẻ khác với những bức ảnh được anh ta chiếu trên màn hình trong bữa tiệc nhà họ Nam?
Anh ta không hề cố gắng ghi nhớ tất cả mọi thứ về Ngũ Vận Uyển, nhưng chẳng hiểu sao, dường như mỗi một chuyện đều in sâu vào trong đầu anh ta và rõ mồn một ngày trước mắt.
Bao gồm cả những bức ảnh trong bữa tiệc trước đó.
Hầu hết những bức ảnh đó đều giống với những bức ảnh trong điện thoại, nhưng có một bức ảnh chụp Ngũ Vận Uyển xõa tóc nằm trên gối thì lại khác.
Nam Bá chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn.
Tại sao...
Chẳng phải Lâm Tiểu Như đã nói ảnh chụp được lấy từ chỗ mình sao, nhưng tại sao số ảnh cô ta chiều trên màn hình lại nhiều hơn trong điện thoại của mình một tấm?
Lẽ nào...
Nam Bá nghĩ đến một khả năng, trái tim co rút lại, nhưng anh ta chưa kịp suy nghĩ thì chợt nghe thấy một giọng nói dịu dàng vang lên từ phía sau...
“Nam Bá?”
Lúc này Nam Bá mới lấy lại tinh thần, vừa quay đầu thì nhìn thấy Lâm Tiểu Như tóc tại ướt sũng, dè dặt nhìn mình.
Khi nhìn gương mặt xinh đẹp trước mắt có vài phần giống Ngũ Vận Uyển nhưng lại có vẻ yêu kiều hơn, không hiểu sao trong lòng anh ta đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
“Cái đó... Tiểu Như” Anh ta lùi về sau mấy bước,
“Vừa rồi tòa soạn gọi điện thoại tới, bản mẫu lần này đột nhiên có vấn đề, anh phải quay lại gấp để xử lý, em tự về nghỉ ngơi trước đi.”
Nói xong, anh ta thậm chí không đợi Lâm Tiểu Như trả lời mà đã bước nhanh về phía trước cửa.