Khâu Duyệt nói với cô ta rằng hôm nay trước mặt tất cả mọi người ở tòa soạn, Nam Bá đã chất vấn Ngũ Vận Uyển tại sao không giải thích rằng năm đó cô đã bị hãm hại.
Lâm Tiểu Như có thể nhận ra rằng Khâu Duyệt nói với mình những điều này là vì muốn mình đi dạy dỗ Ngũ Vận Uyển, nhưng cô ta tuyệt đối không ngờ rằng sau khi nghe thấy những lời này, Lâm Tiểu Như đã sợ tới mức sắc mặt tải nhợt lại.
Không ngờ Nam Bá lại biết hai năm trước là do Ngũ Vận Uyển bị hãm hại?
Vậy liệu anh ta sẽ quay lại với Ngũ Vận Uyển không? Anh ta có điều tra ra mình không?
Dưới sự hoảng sợ cực độ, cô ta đâu còn tâm trạng để ý tới Khâu Duyệt, mà đã lập tức vội vàng chạy đến nhà Nam Bá, gọi điện cho anh ta như một kẻ điên vậy.
Nhưng làm sao cô ta dám chủ động nhắc đến những chuyện này, mà chỉ có thể hỏi dò Nam Bá.
Nam Bá hiển nhiên không ngờ rằng Lâm Tiểu Như lại đột nhiên hỏi câu này, anh ta sửng sốt một chút rồi mới thấp giọng nói: “Tiểu Như, rốt cuộc em làm sao vậy?”
Thấy anh ta né tránh vấn đề của mình, Lâm Tiểu Như càng run rẩy hơn, nhưng cô ta không thể để Nam Bá phát hiện được nên đành phải buông anh ta ra, miễn cưỡng nở nụ cười, “Em không sao, em chỉ... chỉ là do ngày cưới tới gần nên thấy hơi lo sợ”.
Lúc này Lâm Tiểu Như nhắc đến mới khiến Nam Bá đột nhiên nhớ ra, hình như ngày cưới mà anh ta và Lâm Tiểu Như đã xác định là vào tháng sau.
Anh ta đột nhiên có hơi kháng cự.
Thấy Nam Bá không trả lời, Lâm Tiểu Như càng cảm thấy bối rối, ngập ngừng nhìn anh ta, “Nam Bá, anh sẽ không... không muốn kết hôn với em nữa chứ?”
Bấy giờ Nam Bá mới lấy lại tinh thần, cố nặn ra một nụ cười, “Sao có thể vậy được, Tiểu Như, em chỉ thích suy nghĩ lung tung, em nhìn mình xem, chân tay đều lạnh như băng cả rồi, đi tắm rửa trước nhé?”
Nói xong, anh ta đẩy Lâm Tiểu Như vào phòng tắm.
Lâm Tiểu Như bước vào phòng tắm như thể người mất hồn, cô ta ngồi phịch xuống bồn cầu.
Xong rồi.
Sau khi biết chuyện năm đó của Ngũ Vận Uyển, quả nhiên Nam Bá đã dao động.
Bây giờ cô ta còn biện pháp dự phòng nào khác có thể đánh bại Ngũ Vận Uyển đây?
Trong lúc hoảng loạn, điện thoại di động của cô ta đột nhiên vang lên.
Cúi đầu nhìn điện thoại, cô ta sửng sốt.
“Alo” Cô ta nhanh chóng bắt máy,
“Tôi bảo anh đi tìm ông già năm đó, không cần nữa, bên tôi đã..”
Cô ta còn chưa kịp nói xong, không biết người trong điện thoại nói gì mà sắc mặt cô ta đột nhiên thay đổi.
“Cái gì? Anh nói ông lão năm đó không thành công sao? Sao có thể như thế được!”.
Khi Lâm Tiểu Như đang tắm trong phòng tắm, Nam Bá đứng ở ngoài ban công hút từng điếu thuốc một, bất chợt anh ta đã hút đến đầy cả gạt tàn.
Lần đầu tiên trong đời, anh ta biết được mùi vị của cảm giác hối hận lại khó chịu như vậy.