Ở trong ấn tượng của Chung Cẩn Lan, Chung Cẩn Du kỳ thực là đứa trẻ rất ngoan. Cô ấy không có thói quen của đứa trẻ khác thích chơi thích náo thích gây chuyện, cũng rất hiểu lắm thấy rõ lập trường của bản thân cô ấy, rất ít đến làm phiền người mẹ trên danh nghĩa này của cô ấy. Có thể nói, những năm này nuôi nấng Chung Cẩn Du, Chung Cẩn Lan ngược lại là vô cùng thoải mái.
Đứa con tự dưng đến, vừa nghe lời lại hiểu chuyện, còn có thể làm cơm làm đồ ăn giặc quần áo thu dọn phòng cho mình. Bất luận nói thế nào, đây đều là một cuộc mua bán thích hợp nhất. Nhưng mà, kế hoạch vốn dĩ ở trong sự lặng yên lệch khỏi quỹ đạo, lúc này, nhìn theo con người này đem chính mình đè ở trên bàn của nhà bếp làm càng đoạt lấy cơ thể cô, đâu còn là thiếu nữ ngoan ngoãn đó? quả thực chính là một con sói đói không biết đủ!
"Bộ dạng của ngươi hình như rất có cảm giác." Cho dù trên miệng Chung Cẩn Lan nói không muốn, hai tay còn không ngừng đẩy mình, nhưng Chung Cẩn Du lại rõ rõ ràng ràng biết, cơ thể của cô không phải như vậy. Hai ngón tay bên trong nơi đó chật nứt nóng bỏng, thậm chí ra vào đơn giản nhất đều hiện đến đặc biệt khó khăn. Mắt thấy Chung Cẩn Lan mơ hồ nhìn mình, hai tay từ khước từ trở thành chặt chẽ ôm lấy mình, Chung Cẩn Du nhẹ giọng nói, thương tiếc liếm lên cái cổ thon dài của cô.
"Ngươi...ngươi đủ rồi, đừng ở đây, ta khó chịu." Bất luận nói thế nào, nhà bếp cũng không thoải mái hơn trên giường. Gạch men phía sau là lạnh lẽo, mà phía trước ắt là Chung Cẩn Du mạnh mẽ và mãnh liệt va chạm, tư thế nữa nằm nữa ngồi để Chung Cẩn Lan có chút mệt, địa điểm đặc thù mang đến phá lệ nhạy cảm để thân thể của cô trở nên đặc biệt chặt chẽ. Cảm thấy Chung Cẩn Du không lo không quản đem mình xỏ xuyên, Chung Cẩn Lan cảm thấy cơ thể khó chịu lại thoải mái đến muốn lấy mạng. Cô không muốn để Chung Cẩn Du thực hiện được, tùy ý khi dễ mình như vậy, nhưng thân thể đến bước này, là bất luận thế nào cũng dừng không được.
"Lan luôn là nói lời tương phản với lòng, phía dưới ngươi rất chặt nước bên trong thuận theo chảy ra ngoài, cả tay ta đều ướt hết rồi." Chung Cẩn Du vừa nói, cố ý dính chặt chân tâm của Chung Cẩn Lan, dùng lòng bàn tay ma sát lấy địa phương yếu đuối của cô, khiến nó phát ra tiếng nước và da thịt ma sát chạm nhau vang lên. Vì chiếc váy và quần lót không có bị cởi đi, Chung Cẩn Lan nhìn không được tình hình phía dưới của mình, trái lại cảm thấy hiện cảnh lúc này càng thêm dâm mĩ, bụng dưới theo đó mềm nhũn, cơ thể liền tràn ra nhiệt tuyền càng nhiều.
"Cởi hết đi, mặc sẽ khó chịu hơn." Chung Cẩn Du nói xong, rút ra tay trái hướng đến cái váy, liền đem quần lót mỏng manh màu hồng nhạt của Chung Cẩn Lan cởi xuống, lại cũng không trực tiếp cởi xuống, mà là thư thả treo ở trên đầu gối của cô, phòng ngự bên trong mất đi, chiếc váy càng thêm lỏng. Chung Cẩn Du vừa cười, nâng lên cái mông của Chung Cẩn Lan, đem chiếc váy của cô cũng thuận thế cởi xuống, quăng ở trên đất nhà bếp. Trong nhất thời, dưới thân của Chung Cẩn Lan không một mảnh vải che thân, nhưng phía trên lại còn mặc một bộ áo lông màu nâu.
Sờ lấy sợi lông mềm mại kia, Chung Cẩn Du nhìn thấy dao cắt trái cây treo bên cạnh, trong mắt lóe qua một tia sáng. Tay phải tiến quân thần tốc, thật sâu vào đến nơi sâu nhất của Chung Cẩn Lan, trong lúc cô chịu đựng không nổi mà nhắm hai mắt, nhanh chóng rút con dao nhỏ qua, đem áo lông trên người Chung Cẩn Lan rạch một cái mà rách, để áo lông lành lặng trở nên hở cổ, lộ ra nữa người trên bên trong chỉ mặc áo ngực.
"Ân...Chung Cẩn Du, ngươi hỗn đản, lỡ như tổn thương đến ta phải làm sao..." phát giác trước người chợt lạnh, Chung Cẩn Lan mở mắt ra, phát hiện áo lông mình mới mua thì như vậy bị hư rồi, tức giận la lên. Cô không biết, tiểu quỷ chết tiệt này khi nào trở nên phá sản như vậy.
"Đừng tức giận, chẳng qua là một bộ quần áo mà thôi, đợi ta mua mới cho ngươi thì được rồi. Ngược lại ở đây, rất cứng rồi đó."
Trong lúc Chung Cẩn Du nói chuyện, hai tay đã đem áo lót của Chung Cẩn Lan đẩy lên, nhẹ nhàng nắm lấy bao núi nhỏ trước ngực cô vì động rình mà đứng thẳng lên. Trong đó mềm lại tràn đầy co giãn, dùng ngón cái xoa lấy trái cây nhỏ của đỉnh núi, rất dễ dàng thì có thể phát hiện, tiểu gia hỏa bướng bỉnh trở nên càng thêm cứng chắc, ngạo nghễ ngẩng đầu lên, dường như đang kháng nghị mình.
"Ân...đừng...đừng nói." Sống với nhau rất lâu, Chung Cẩn Lan biết Chung Cẩn Du không những là tình dục cường thịnh, khi đang làm chuyện này càng thích trêu chọc mình. Nhưng không ngờ cô chính là vô dụng như vậy, giống như bây giờ, Chung Cẩn Du chỉ cười với mình một cái, cô thì cảm thấy bụng dưới co rúc đến lợi hại, xém chút thì mơ mơ hồ hồ đến cao triều rồi.
"Lan rất thích ta đối với người như vậy chứ, thân thể của ngươi kẹp đến ta nửa bước khó đi." đem hai chân của Chung Cẩn Lan tách ra đến lớn nhất, Chung Cẩn Du vừa nói, cúi người cắn ở xương quay xanh của cô, ở phía trên dùng lực cắn gặm. Như mong muốn nghe được Chung Cẩn Lan mang theo nức nở rên nhẹ, mà tay cô nắm lấy sau lưng mình cũng càng dùng sức.
"Cà chua nhỏ, ta nhớ được ngươi không thích nhất cái này đó." ở trong nhà bếp, tựa hồ phát hiện thứ gì cũng không kì lạ. Chung Cẩn Du tiến vào Chung Cẩn Lan, lại vô tình liếc thấy được cà chua nhỏ đặt ở kế bên. Từng trái từng trái màu đỏ thực sự nhìn tới rất mê người, mang theo mùi tanh nhàn nhạt, lại có màu sắc của máu, là trái cây Chung Cẩn Du rất thích ăn. Chỉ đáng tiếc Chung Cẩn Lan lại rất ghét, làm đồ ăn cũng quả quyết sẽ không bỏ nó vào. Nhưng gần đây, Chung Cẩn Du rõ ràng phát hiện, cà chua trong tủ lạnh dường như mỗi ngày đều có.
"Ai nói ta không thích...ân...ta...ta bổng nhiên thích không được sao?" dường như bị Chung Cẩn Du nhìn thấu tâm sự, Chung Cẩn Lan cậy mạnh nói, sắc mặt lại trong chớp mắt trở nên đỏ bừng. Biết cô cố ý mua cho mình, ánh mắt của Chung Cẩn Du trở nên ôn nhu rất nhiều. Cô ấy cầm lên một quả cà chua bỏ vào trong miệng, đối với cánh môi khẽ mở của Chung Cẩn Lan hôn xuống, đồng thời đem cà chua cắn rách.
Mùi vị chua chua ngọt ngọt ở trong miệng hai người lan tràn ra, mang theo mùi vị mình ghét, lại có hương vị ngọt ngào của Chung Cẩn Du. Bị ép ăn hết trái cây mình ghét nhất, nhưng Chung Cẩn Lan lúc này lại không có bài xích quá nhiều. Nước của quả cà chua thuận theo khóe miệng trượt xuống, mà Chung Cẩn Du lại lúc này tốc độ nhanh chóng tiến vào, để Chung Cẩn Lan không thể không cong lên cơ thể, cả liếm hết nước trái cây bên miệng cũng không kịp.
"A...chậm chút, đừng nhanh như vậy..."
"Ngươi có phải rất thích ta không? thích đến có thể vì ta đi ăn thứ ngươi không thích, dẫu cho ở nhà bếp bị ta đối đãi như vậy, cũng là rất có cảm giác chứ" đem biểu tình không cách thừa nhận của Chung Cẩn Lan để trong mắt, Chung Cẩn Du đắc ý lại hài lòng nói, có chút thương tiếc liếm đi nước cà chua của khóe miệng, tiếp tục hôn lấy khóe miệng của cô.
"Đừng...đừng tự luyến...ta mới không có thích ngươi như vậy...ân...ngươi chậm chút a..." có lẽ là nguyên nhân lâu dài tập thể hình, tay của Chung Cẩn Du lực rất lớn, tốc độ của tay cũng rất nhanh. Cơ thể bị cô ấy xuyên xỏ tới lui, mà ngón cái vẫn không dừng xoa lấy hạch tâm ở chính giữa chân mình. Chung Cẩn Lan cảm thấy toàn thân đều cực kì thoải mái rồi, bất luận môi bị Chung Cẩn Du hôn, hay là bị cô ấy xoa lấy bộ ngực, tự nhiên cũng bao gồm nơi yếu đuối mềm mại nhạy cảm đó của con gái.
Thực ra, chính mình thật sự...rất thích tên tiểu quỷ chết tiệt này đó.
"Ta thích bộ dạng cậy mạnh của ngươi, giống mèo con, kêu ngạo lại đáng yêu. Ân...bổng nhiên rất nóng, ngươi sắp đến rồi chưa?" ngón tay bổng nhiên bị Chung Cẩn Lan kẹp chặt, xúc cảm kì diệu đó để Chung Cẩn Du cũng nhịn không được hừ nhẹ ra, ngẩng đầu lên si mê nhìn hiện cảnh trước mặt.
Lúc này, Chung Cẩn Lan dựa ở trên tường bất lực nhìn mình, thắt lưng đong đưa cùng với tiết tấu ra vào, khiến cho hai con thỏ nhỏ ở trước ngực kia cùng dao động lên xuống. Hai chân của cô sít sao banh thẳng, mà cái quần nhỏ ướt át kia vẫn treo ở trên chân của cô. Cảnh này thực sự quá mê người, để thân thể của Chung Cẩn Du cũng nóng theo lên, giống như bị đốt lửa như vậy.
Cô ấy cười nhẹ, đem Chung Cẩn Lan toàn thân xụi lơ mạnh mẽ từ trên bàn ôm lên, chỉ dùng một tay trái nâng cơ thể của cô lên, đem cô kiềm ở trên cửa của phòng bếp. Cảm giác thân thể nhẹ nhàng để Chung Cẩn Lan theo ý thức ôm lấy Chung Cẩn Du, đồng thời tiếng thét chói tai ra. Mà nguyên nhân cô kêu cũng không phải là vì tư thế thay đổi, mà là ngay sau thân thể bị nâng lên lại hạ xuống, Chung Cẩn Du ở bên trong cơ thể mình theo đó tiến vào đến bên trong sâu nhất, cô cảm thấy được chính mình thì sắp bị Chung Cẩn Du cắt làm hai, bụng cũng sắp bị cô ấy xuyên thấu rồi.
"A...Cẩn Du...không được. ..thả ta xuống..." Tư thế như vậy độ khó quá cao, mà Chung Cẩn Lan chẳng những phải thừa nhận kích thích bị thâm nhập, còn phải lo lắng sẽ té xuống. Nhưng mà, thế công của Chung Cẩn Du thực sự quá mạnh mẽ, để cô không để ý cái khác, chỉ có thể đem tất cả sức chú ý toàn tâm toàn ý đặt ở nơi dưới thân kia.
"Đừng sợ, ta sẽ không tổn thương đến ngươi." nhìn theo bộ dạng của Chung Cẩn Lan bị mình muốn đến xé thành từng mảnh, Chung Cẩn Du nhẹ tiếng an ủi. Cô ấy lúc này vô cùng may mắn bản thân chẳng những là học võ phòng thân còn âm thầm học được rất nhiều công phu đánh nhau. Sức lực của cô ấy đủ lớn, nâng lên Chung Cẩn lan chỉ có 100 cân (50kg), thoải mái lại đơn giản.
"Cẩn Du...ta...ân...đừng như vậy..." đem dục vọng của Chung Cẩn Du muốn tiếp tục nhìn ở trong mắt, Chung Cẩn Lan nhẹ nhàng vỗ lấy bờ vai của cô ấy phát ra kháng nghị. Nhưng cô càng là xin tha, Chung Cẩn Du thì càng là không chịu buông tha cô, thậm chí đem cô nặng nề đè ở trên cửa, nâng lấy thân thể của cô đem cô nhấc lên lại nhanh chóng để xuống.
"Muốn cao triều thì kẹp lấy eo của ta, nếu không khổ sở là bản thân ngươi." đem bộ dạng Chung Cẩn Lan khó khăn nhìn ở trong mắt, Chung Cẩn Lan vừa cười, bóp bóp ngực của cô. Người sau nghe thấy, cúi đầu nhìn theo cô ấy, Hai con mắt đen nháy vì khoái cảm sinh lý tràn ra nước mắt, vô cùng đáng thương nhìn mình, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp kẹp chặt thắt lưng của mình.
Có được kết quả mình hài lòng, Chung Cẩn Du cười, càng thêm dùng sức đem Chung Cẩn Du đè trên cửa, thật sâu tiến vào cô. Chung Cẩn Du không biết chính mình bây giờ là biểu tình thế nào, nhưng nghĩ đến cũng là cực kì phóng đảng. Đại não tràn đầy một mảng trống rỗng, cơ thể bị Chung Cẩn Du vận động nâng lên xuống, mà ngón tay dưới thân vẫn là một lần lại một lần thật sâu xuyên xỏ cô, để cô toàn thân vô lực.
Dần dần, Chung Cẩn Lan cảm thấy cơ thể đã không có ý thức, trước mắt cũng là một mảng trắng xóa. Cô không biết mình là khi nào đến cao triều, chỉ là cảm thấy cơ thể giống như bị sấm sét từ đầu bổ trúng, tê dại đến run rẫy không ngừng. Theo đó nước nhỏ giọt chảy ở trên đất vang lên lạch cạch lạch cạch, cô cúi đầu mới thấy được, vốn là trên mặt đất sạch sẽ đã thêm một bãi nước trong suốt.
"Ngươi chảy được rất nhiều, đem váy của ta cũng thấm ướt rồi." nhìn theo bộ dạng Chung Cẩn Lan cực hạn đến sụp đổ, Chung Cẩn Du vừa cười nói. Lại cúi đầu liếc nhìn cái váy ướt át của mình, chế nhạo nhìn theo Chung Cẩn Lan được mình ôm ở trong lòng. Bộ dạng của nữ nhân ngốc lúc này cực kì đẹp rồi, trên mặt che kín thỏa mãn sau khi nở rộ, lưu luyến không nỡ nhìn theo mình, mà thân thể của cô đem ngón tay của mình kẹp chặt, ẩm ướt nóng bỏng, sền sệch một mảng.
"Rất mệt?" ôm lây Chung Cẩn Lan vô lực trở về phòng, Chung Cẩn Du nhìn thấy con người trên giường cuộn mình lại ai oán nhìn mình, cưng chiều cười lên.
"Ngươi để ta đè một cái, ngươi thì biết có mệt không" xoa lấy cái eo đau nhứt, Chung Cẩn Lan sống đến 27 tuổi cũng chưa thử qua thư thế cơ thể độ khó cao như vậy, động động hai chân phát run, nhìn thấy Chung Cẩn Du thần thanh khí sảng (cảm thấy khoan khoái), Chung Cẩn Lan bĩu môi, không vui.
"Ngươi muốn đè ta?" Nghe thấy câu hỏi ngược lại của Chung Cẩn Lan, Chung Cẩn Du khiêu mi cười. Thấy cô không tức giận, Chung Cẩn Du cảm thấy hấp dẫn, liền ôm lấy cái gối bên cạnh, chờ đợi gật đầu.
"A...nếu ngươi còn có khí lực đè ta, thì nói rõ ta thương ngươi thương còn không đủ nhiều."
Chung Cẩn Du nói xong, cũng mặc kệ biểu tình khác lạ của Chung Cẩn Lan, liền lần nữa đè lên. Ngay sau đó cơ thể bị uống cong, hai chân bị đối phương gác lên vai. Khi một khắc cơ thể bị tiến vào kia, Chung Cẩn Lan nắm chặt ga giường dưới thân, hung tợn nhìn theo Chung Cẩn Du.
"Ta rất mệt, eo của ta đau chết rồi."
"Ta cảm thấy người còn có thể tiếp tục nữa, chung quy chỗ này bộ dạng hình như vẫn rất đói. Cứ như vậy, sau này bạn bè của ngươi nhìn thấy ta, cũng sẽ không cảm thấy phương diện này của ta không thể rồi."
"Ngươi thì vì cái đó, ngươi hẹp hòi."
"Phải a."
"Chung Cẩn Du, ngươi hỗn đản! ngươi ra ngoài...a...cầu xin ngươi..."
"Cầu xin ta cũng vô dụng."
"Vậy...vậy ngươi chậm chút...ân...ta lại sắp...a..."
Hết chương 40: