"A!" Một tiếng thét chói tai quấy nhiễu người làm còn đang nghỉ ngơi, cũng hại Tư Hướng Nhan đang uống trà ở phòng khách rùng mình. Cô đặt xuống cái tách, vội vàng đi đến trong phòng của Ông Lẫm Nhiên, muốn biết xảy ra cái gì mới để con người này phát ra loại tiếng thê lương và thảm thiết vừa rồi. Nhưng mà, mới vừa đẩy cửa vào, Tư Hướng Nhan liền thấy được một khối thân thể trắng loá chạy qua, hai viên tròn trịa đầy đặn nhảy đến cô hoa cả mắt, tiếp đó cơ thể liền bị ôm lại, đè ở trên cánh cửa.
"Cô làm cái gì vậy." Tư Hướng Nhan chưa vội phản kháng, chỉ nghi hoặc hỏi.
"Nhan Nhan, người ta lúc nảy thức dậy, phát hiện bên cái gối có một con muỗi, dọa chết em rồi." Bị Tư Hướng Nhan hỏi, Ông Lẫm Nhiên từ trong lòng cô ngẩng đầu lên, nói đến vô cùng tội nghiệp, bộ ngực no tròn nhân cơ hội ở trước ngực Tư Hướng Nhan cọ tới cọ lui.
"Chỉ là như vậy..." Tư Hướng Nhan không biết nói gì, cơ hồ đã xác định Ông Lẫm Nhiên sợ hãi là giả vờ. Hắc đạo lộn xộn, nếu như cả muỗi cũng sợ, còn nêu lên cái gì giết người?
"Nhan Nhan, cả đêm không thấy, người ta rất nhớ chị, tối qua chị đi đâu vậy?"
Nhắc đến tối qua, Tư Hướng Nhan là từng trận bối rối. Dù cho biểu hiện của Ông Lẫm Nhiên giống với ngày thường, nhưng mà mấy hình ảnh đó vẫn là quanh quẩn ở trong đầu của mình, rất lâu chưa từng quên. Thảo nào áo lót và quần lót của mình tựa hồ ít đi rất nhiều, lúc đầu cô không có để ý, chỉ cho rằng mình nhớ sai rồi, lại không ngờ mấy cái áo lót quần lót biến mất kia đều chạy đến chỗ Ông Lẫm Nhiên.
Nghĩ đến chỗ này, Tư Hướng Nhan liếc nhìn thân thể không một mảnh vải của đối phương, cũng nhanh chóng quét mắt đến nơi rừng rậm màu đen của giữa chân nàng, màu sắc trở nên càng không tự nhiên. Tư Hướng Nhan biết Ông Lẫm Nhiên chắc là không chỉ một lần làm qua cái loại chuyện của tối qua, nghĩ đến bản thân thường xuyên bị nữ nhân này coi là đối tượng ảo tưởng tự an ủi mình, trong lòng Tư Hướng Nhan thì là một trận ngượng ngùng vi diệu, nghĩ cũng không nghĩ liền đẩy Ông Lẫm Nhiên ra, nhanh chóng ra khỏi căn phòng.
Không qua bao lâu, Ông Lẫm Nhiên thu dọn chỉnh tề đi ra ngoài. Có thể là tối qua thu được thoải mái, hôm nay nàng cười đến đặc biệt rạng rỡ, trang dung tinh xảo đem ngũ quan của nàng phô bày càng thêm hoàn mỹ xinh đẹp. Mà áo lông thấp ngực và quần bó sát người càng đem thân hình tốt của nàng triển lộ không bỏ xót, chỉ là, Tư Hướng Nhan càng nhìn nàng, thì càng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng
Cho đến khi đối phương khom người nhìn mình, cô mới phát hiện, Ông Lẫm Nhiên lúc này mặc áo lót, chính là bộ mình thích nhất mấy ngày trước vừa mua, chỉ mặc qua một lần. Đột nhiên nhận ra sự thật này, khóe miệng Tư Hướng Nhan co giật không tự nhiên, rất muốn đem Ông Lẫm Nhiên lúc này cố ý dính lên người cô đẩy ra.
Cô từng thấy qua người không biết xấu hổ, lại chưa từng thấy giống như Ông Lẫm Nhiên to gan lại mặt dày, không chỉ trộm áo lót quần lót của mình làm chuyện đó, bây giờ lại còn dám trắng trợn mặc áo lót của mình còn phối với áo lông ngực thấp. Tư Hướng Nhan càng tức giận thì cười càng phô trương, để tất cả người đều cho rằng cô lúc này tâm trạng rất tốt, kì thực lại là, bây giờ Tư Hướng Nhan vô cùng muốn mạnh mẽ quật Ông Lẫm Nhiên mấy roi để giải tức giận trong lòng.
Thân là minh châu trên tay của Tư gia, Tư Hướng Nhan chưa từng bị ai làm đến quá bất đắc dĩ như thế. Thứ nhất, Ông Lẫm Nhiên là thuộc hạ của cô, đối với cô tồn tại phần tâm tư đó. Cô không thể đem chuyện trực tiếp nói toẹt ra, nói Ông Lẫm Nhiên trộm áo lót của cô mặc, càng không thể để thuộc hạ đem áo lót của mình cướp lại. Cho nên nói, ngậm bồ hòn này, Tư Hướng Nhan là ăn chắc rồi.
Trong lòng càng là không vui, Tư Hướng Nhan thì cười càng rạng rỡ. Ông Lẫm Nhiên phát hiện Tư Hướng Nhan lúc này thật sự rất đẹp, môi đỏ đó khẽ mở, con ngươi ủ rũ mang theo lười biếng, thực sự cực kì đẹp rồi. Không tự chủ được, Ông Lẫm Nhiên cũng cười theo lên. Nhan Nhan vui vẻ, nàng cũng vui vẻ. Nếu như Nhan Nhan có thể cùng nàng chung một chỗ, hai người họ đều sẽ càng vui vẻ. Ông Lẫm Nhiên trong lòng ngây thơ suy nghĩ, đặc biệt không biết, sau khi thấy nụ cười của cô ấy, Tư Hướng Nhan cúi đầu uống trà, trong mắt lóe qua một tia lãnh ý, cô cần nghĩ cách trừng trị Ông Lẫm Nhiên, nếu không con người này chỉ sẽ làm trầm trọng thêm.
Phòng khách trong nhất thời trở nên đặc biệt yên tĩnh, nếu như không phải tiếng gõ cửa quá lớn, Tư Hướng Nhan cảm thấy bản thân một ngày này cũng rất có thể sẽ trầm mặc cùng Ông Lẫm Nhiên vượt qua. Quản gia mở cửa ra, Tư Hướng Nhan vẫn không quay đầu thì nghe được Chung Cẩn Lan kêu rên. Cô ấy giẫm đạp giày cao gót, giống như con chó nhỏ bổ nhào vào lòng mình cọ lung tung, Tư Hướng Nhan chú ý được, sau khi Chung Cẩn Lan làm ra động tác này, Ông Lẫm Nhiên bên cạnh cư nhiên hai mắt phát sáng.
"Đứng lên." Tư Hướng Nhan cau mày nói, cô chán ghét cùng lúc đối phó hai người phiền hà, trong đó một là Ông Lẫm Nhiên, một là Chung Cẩn Lan.
"Tư Tư, ngươi rất vô tình, thấy được ta thương tâm như vậy cũng không an ủi ta. Tối qua người ta bị Chung Cẩn Du tên tiểu quỷ chết tiệt đó cưỡng lên, mấu chốt là, nàng ở trên một lần còn không đủ, còn muốn ở trên ta mấy lần. Ta ở trên tay nàng ta *bốn lần, cả bốn lần đó. Ta rất thương tâm, nàng sáng sớm đem ta quăng ở trên giường thì đi rồi, nàng tốt nhất mãi mãi đừng trở về!"
Nghe thấy Chung Cẩn Lan nói bi thảm cô ấy gặp phải, tuy rất khái quát, Tư Hướng Nhan lại tổng kết ra điểm mấu chốt, đơn giản chính là Chung Cẩn Lan và con gái nuôi của cô ta xảy ra quan hệ, chạy đến đây khóc kể với mình. Nhưng nghe ngữ khí cô ấy nói tựa hồ căn bản không có bị* cái loại chuyện thế tục kia quấy rầy, trái lại giống như tiểu tức phụ bị người yêu bỏ rơi, nói bất mãn của người yêu đối với cô ấy không đủ chu đáo.
"Tư Tư, ngươi còn đang nghe người ta nói chuyện không?" Nói đủ rồi, Chung Cẩn Lan phát hiện Tư Hướng Nhan đang ngẩng người, uỷ khuất hỏi. Đối mặt với chất vấn của cô ấy, Tư Hướng Nhan liếc nhìn Ông Lẫm Nhiên, ra hiệu nàng rời khỏi trước. Tuy không tình nguyện nhưng Ông Lẫm Nhiên vẫn biết được chừng mực. Ở trước mặt Tư Hướng Nhan nàng vẫn là thuộc hạ, chỉ đành gật đầu, về phòng mình chuẩn bị úp góc tường nghe lén.
"Ngươi tính thế nào" Ông Lẫm Nhiên vừa đi, ngữ khí của Tư Hướng Nhan có điều dịu đi. Cô và Chung Cẩn Lan là bạn học thời đại học, hai người một đường đi đến bây giờ, quen biết mười năm. Chung Cẩn Lan là người thế nào cô rất rõ, tuy thích chơi thích điên, nhưng đối với tình cảm lại rất nghiêm túc. Nếu như không phải chuyện của đại học lần đó để cô mất đi tất cả, cô cũng sẽ không trở nên giống bây giờ suy sụp tinh thần như vậy.
"Tư Tư, nói thật, ta không có dự định gì, cũng không chuẩn bị làm cái gì. Bây giờ ta đã không biết nên làm sao đối đãi người yêu rồi, đặc biệt thân phận của chúng ta còn đặc thù như vậy."
"Nếu như người không muốn cùng nàng ta phát triển tiếp, nhanh chóng cắt đứt mới phải."
"Tư Tư, ta cảm thấy ngươi chắc là hiểu người của ngươi nhất, vì chúng ta từng vì mộttên cặn bã phấn đấu quen mình. Thích nói đến thì đến, yêu một người cũng là chuyện trong chớp mắt. Có lẽ cách làm của tôi có chút biến thái, nhưng khi nàng ta chạm ta, ta thật sự rất vui. Ta muốn thân cận với nàng ấy, muốn mọi lúc thấy được nàng ấy. Thì giống như sáng nay, nàng ta đem ta bỏ lại trong nhà mà đi học, ta thì nhớ nàng ấy nhớ đến tột cùng."
"Nếu đã thích thì đừng từ bỏ, có thể tìm được một người để ngươi rung động rất khó" Nghe thấy lời của Chung Cẩn Lan, Tư Hướng Nhan thấp giọng nói. Cô dựa đầu lên ghế ngồi, cầm lên điếu thuốc ở trên bàn ngậm hút trong miệng. Cô có thể bình tĩnh như vậy khuyên bảo Chung Cẩn Lan, lại không cách nói với mình lời giống vậy.
Ở chung cùng Ông Lẫm Nhiên lâu như vậy, thấy chuyện của nữ nhân đó làm vì mình. Vô sĩ cũng tốt, vô lại cũng thôi, từng chuyện một Tư Hướng Nhan đều nhớ kĩ ở trong lòng, nói một chút cũng không cảm, cô cũng chẳng khác gì tên đầu gỗ. Từ sau khi dọn đến, Ông Lẫm Nhiên mỗi ngày đều sẽ vì mình làm ba bữa cơm sáng trưa tối, cơ hồ mỗi một món đều là dốc lòng sắp xếp. Cô biết tất cả sở thích và thói quen của mình, tỉ mỉ làm tốt chuyện nhỏ nhặt của mình, cũng đem nhiệm vụ mình giao phó hoàn thành rất được.
Mỗi ngày thấy Ông Lẫm Nhiên xung quanh mình, nghe nàng thường xuyên nói những lời tỏ tình sâu đậm.Tư Hướng Nhan chợt cảm thấy, nếu như mình như vậy chấp nhận Ông Lẫm Nhiên, mỗi ngày cùng nàng chung một chỗ tựa hồ cũng là lựa chọn không tệ. Nhưng mà, nếu như mình thỏa hiệp, có một ngày Ông Lẫm Nhiên muốn càng nhiều, bản thân còn có thể không cho?
"Tư Tư gần đây sống cũng không thoải mái chứ? ngươi nói như vậy ta, kỳ thực bản thân cũng đang nghi hoặc, đúng không?" Không thẹn là khuê mật(*) nhiều năm, đem thần thái của Tư Hướng Nhan nhìn ở trong mắt, Chung Cẩn Lan cũng nhìn ra một chút manh mối. Lúc sáng Ông Lẫm Nhiên trước mặt nhìn được mấy lần, cô ấy thì chắc chắn nữ nhân này không đơn giản, cô ấy thấy ánh mắt của Tư Hướng Nhan rất sâu, thường xuyên chuyên chú hận không thể đêm người hút vào.
(*) Khuê mật: bạn rất thân, thân đến có thể vào khuê phòng
Tùy không rõ kết cục của Ông Lẫm Nhiên, nhưng Chung Cẩn Lan tin, nếu như có một người có loại ánh mắt đó nhìn một người khác, cho dù vẫn chưa đến mức độ yêu, lại cũng là vô cực tiếp cận. Tư Hướng Nhan độc thân lâu như vậy, tuy bạn trai thường thay đổi, nhưng Chung Cẩn Lan biết, cái tên này không có một tướng trung (sau khi nhìn qua cảm thấy hài lòng). Sự xuất hiện của Ông Lẫm Nhiên hôm nay làm đảo điên cách nhìn của Tư Hướng Nhan, so với mấy nam nhân kia, Chung Cẩn Lan cảm thấy Ông Lẫm Nhiên tốt hơn rất nhiều. Thân là một lesbian, cô ấy giơ hai tay tán thành Tư Hướng Nhan lựa chọn Ông Lẫm Nhiên.
"Không có phiền nhiễu, ta chỉ là đang nghĩ, nàng ta có phải là người ta có thể tiếp nhận không." Chủ đề nếu đã bị Chung Cẩn Lan đẩy ra, Tư Hướng Nhan nói thẳng, cũng hy vọng có thể có được một đáp án.
"Tư Tư, ngươi đã hỏi như vậy, thì nói rõ Ông Lẫm Nhiên tạo thành ảnh hưởng không nhỏ trong lòng ngươi. Tên nam nhân cặn bã kia cũng rời khỏi lâu như vậy, ngươi không cần gì đợi hắn trở lại nữa. Ta cảm thấy nàng ta vẫn không tệ, đối tốt với ngươi. Hai nữ nhân thôi, an ủi nhau cũng sẽ không mang thai. Ngươi đã đối với nàng ta có cảm giác, vậy không ngại cùng nàng ấy thử một chút."
"Xem ra ngươi rất ủng hộ ta và nàng ta chung một chỗ." Thấy bộ dạng tích cực kia của Chung Cẩn Lan, Tư Hướng Nhan lập tức đoán ra cô ấy đang tính chủ ý quỷ gì.
"Phải a, ta chính là thích ngắm mỹ nữ và mỹ nữ ở chung một chỗ. Tuy lúc trước ngươi tìm mấy tiểu bạch kiểm kia cũng không tệ, nhưng vẫn thật sự không bằng tiểu Ông. Khuôn mặt và thân hình đó, nếu người không cần, ta canh thì ra tay."
Chung Cẩn Lan vừa nói, tham lam liếm liếm môi dưới. Nhìn thấy bộ dạng lại động dục kia của cô ấy, Tư Hướng Nhan chẳng ừ chẳng hử uống ngụm trà, không cẩn thận lần nữa nhớ lại hình ảnh tối qua. Xác thực, các phương diện điều kiện Ông Lẫm Nhiên đều rất tốt, mà cơ thể của nàng xác thực rất mê người. Chỉ là, Tư Hướng Nhan vẫn cần xác nhận vài chuyện, mới có thể cho phép bản thân đi điên cuồng một lần.
"Nếu như ngươi quá rãnh, ta có thể tìm Chung Cẩn Du chăm sóc ngươi" Tư Hướng Nhan uy hiếp nói, khẩu vị của Chung Cẩn Lan vẫn thật sự không nhỏ, có Chung Cẩn Du rồi còn nhớ nhung Ông Lẫm Nhiên
"Được rồi, ta không nói thì được, vậy ta đi trước đây, thời gian này tiểu quỷ chết tiệt kia chắc về nhà rồi" Chung Cẩn Lan nói xong, nhanh như chớp rời khỏi Tư gia. Thấy cô ấy đi đến không kịp chờ đợi, Tư Hướng Nhan đứng dậy dự định lên lầu nghỉ ngơi một chút, ai biết mới xoay người, thì bị Ông Lẫm Nhiên từ trong phòng xông ra ôm lấy. Chung quy, người ở Tư gia dám ôm cô, chỉ có một.
"Nhan Nhan."
"Buông tôi ra." Tuy nói đối với Ông Lẫm Nhiên đã không có phản cảm, nhưng Tư Hướng Nhan vẫn là chán ghét đối phương thường xuyên đến bất ngờ.
"Em thì muốn ôm lấy chị, lời của hai người vừa nói, em đều nghe thấy rồi." Ông Lẫm Nhiên vừa nói, chớp chớp mắt, trong lòng đã vui như nở hoa, trên đời này không có cái chuyện gì càng tốt đẹp hơn người mình yêu chủ động thừa nhận thích mình nữa.
"Cô nghe lén."
"Mọi người ở phòng khách nói chuyện, em không cần nghe lén cũng sẽ nghe thấy. Nhan nhan, chị đã đối với em có cảm giác, tại sao còn không chịu chấp nhận em?" Ông Lẫm Nhan xoay người Tư Hướng Nhan qua, có chút cấp bách hỏi. Nàng cũng mặc kệ làm như vậy có dồn ép đối phương không, nàng bây giờ thật sự rất muốn cùng tư Hướng Nhan chung một chỗ. Mà không phải giống bây giờ như vậy, cả ôm cũng phải bị đối phương ra lệnh buông ra.
"Cô tựa hồ lầm rồi, có cảm giác không đại diện tôi sẽ chấp nhận cô."
"Chị đã đối với em có cảm giác, vậy chắc cũng là thích chứ? chị còn do dự cái gì?" Nghe thấy Tư Hướng Nhan cự tuyệt, Ông Lẫm Nhiên không từ bỏ truy hỏi. Nàng thật sự không hiểu được đến bây giờ con người này còn đang do dự cái gì, mình đợi Tư Hướng Nhan lâu như vậy, tại sao chị ấy thì không chịu để mình nhận được một chút hồi đáp chứ?
"Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi" Tư Hướng Nhan không tính trả lời Ông Lẫm Nhiên, đẩy cô ấy ra xoay người lên lầu. Thấy tay của mình bị chị ấy lấy ra, Ông Lẫm Nhiên gục đầu xuống, tự giễu cười cười, lại vẫn là nhịn không được xông lên, dùng sức đem Tư Hướng Nhan đè ở trên tường, bức thiết hôn lấy môi đỏ khao khát đã lâu.
Nàng thật sự nhịn đủ rồi cũng chịu đủ rồi, nàng muốn Tư Hướng Nhan thì sắp muốn điên rồi.
Có lẽ nói, sớm thì điên rồi đó.
Hết chương 32: