"Nè, Tư Tư, bên đó hình như còn có người đang cử động." công tắc nguồn điện bị kéo xuống cả căn phòng không có nữa điểm sáng, chỉ có thể dựa vào nguồn sáng của ánh trăng bên ngoài. Thi thể không biết tên nằm ngổn ngang trên đất, có máu đang chảy, càng nhiều là bị ép cạn kiệt, trở thành một đống xác chết. Đứng ở trước cửa, lấy tư thái là người thắng lợi xem tất cả chuyện này, Chung Cẩn Lan lại ngoại ý phát hiện trong góc tối nhất của căn phòng tựa hồ còn có dấu hiệu vận động người sống.
Mang theo hiếu kì và đề phòng, cô từ từ đi lên phía trước, để tay xuống đem cái bàn nhấc đi, ngay sau đó liền thấy được một con người bé nhỏ nằm ở trong đó. Cô ấy trẻ tuổi xem ra không lớn, tựa hồ chỉ có mười mấy tuổi, tóc dài màu đen hiện ra màu vàng khô do thiếu nuôi dưỡng, gương mặt nhỏ nhắn cũng ốm đến lõm sâu xuống, giống như khô lâu.
Sau khi tận mắt thấy được người của gia tộc này bị nhẫn tâm sát hại, cô ấy trốn ở bên trong, lại không có sợ hãi, trái lại giống như người ngoài nhìn thấy tất cả ở trước mắt. Đối diện với hai con mắt đen nháy của cô ấy, bắt đầu từ khắc đó, Chung Cẩn Lan thì cảm thấy, Chung Cẩn Du không phải đứa nhỏ tằm thường, sự trầm ổn và bình tĩnh của cô ấy rất đáng được bồi dưỡng.
Không giống với hai cái chết của ba mẹ Tư Hướng Nhan, Chung Cẩn Lan không phải không có người nhà, mà là người nhà của cô ấy đều trong lúc cô ấy kiên quyết không do dự thừa nhận xuất quỹ(*) với trong nhà là đồng tính luyến thì bị đuổi ra khỏi nhà, triệt để đoạn tuyệt quan hệ. Chung Cẩn Lan cảm thấy bản thân sinh ra chính là thích nữ nhân, mối tình đầu tiên và mỗi một cuộc tình sau đó đều là nữ nhân, tuy giữa chừng cũng thử cùng nam nhân tiếp xúc, cuối cùng lại lấy thất bại để chấm dứt.
(*) Xuất quỹ: người thuộc cộng đồng LGBT muốn công khai giới tính của mình.
Thảo luận đến vấn đề thuộc về đứa nhỏ này, Chung Cẩn Lan đột nhiên có một ý nghĩ, bản thân mỗi ngày nhàm chán như vậy, sau này cũng sẽ không kết hôn, nếu như già rồi có thể có đứa con chăm sóc cô, có phải sẽ viên mãn một chút? mà đứa nhỏ này xem ra hiểu chuyện cực kì, hơn mười tuổi cũng không cần mình lo quá nhiều, đến đúng lúc như vậy mình không những có đồ chơi, sau này còn có thể được người hầu hạ.
Ôm lấy tâm thái nhặt tiện nghi, Chung Cẩn Lan nhận nuôi Chung Cẩn Du, vả lại vì cô ấy làm thân phận mới, trao cho cái tên mới. Ở thời điểm đó, Chung Cẩn Lan không biết, ngày này qua nhiều năm sau, cô sẽ bị đứa nhỏ khi xưa coi là món đồ chơi đè ở trên bàn ăn, bị cô ấy hôn bị cô ấy vuốt ve, bị cô ấy tùy ý đụng chạm làm đến không hề có sức chống cự.
"Chung Cẩn Du, ngươi thả ta ra." hai tay không được tự do để Chung Cẩn Lan càng thấp thỏm, mà thắt lưng cũng bị bàn gỗ cấn rất đau. Cô ngẩng đầu, vô thố nhìn Chung Cẩn Du đè ở trên người mình, vừa vô thố lại phẫn nộ. Bây giờ như vậy rốt cuộc tính cái gì? bản thân cho dù không có trách nhiệm như thế nào cũng là mẫu thân trên danh nghĩa của tiểu quỷ chết tiệt trước mặt này, mà hành vi của họ lúc này, thực sự là...
"Ngươi luôn như vậy, thích nói lời trái với lòng" Chung Cẩn Du cười, đem tóc dài tản xuống của mình vén qua đỉnh đầu, tựa tiếu phi tiếu nhìn nhìn Chung Cẩn Lan vì bị mình chọc trúng tâm sự mà đỏ mặt, không kiềm lòng được hôn cô. Mùi vị của Chung Cẩn Lan vẫn là thơm ngọt như vậy, chỉ là nhấm nháp một cái liền để người ta muốn ngừng mà không ngừng được.
Mang theo mùi rượu say mê, hơi thở ngọt lành mà tươi mát. Ngay cả có kinh nghiệm tình trường, nhưng khi bị mình hôn lại ngẩng người giống như một thiếu nữ, thậm chí quên luôn hồi đáp. Chung Cẩn Du không để ý làm một mình, trái lại hưởng thụ thế nào là cảm giác quyền chủ động chiếm cứ. Cô ấy dùng một tay vuốt lấy hai tay của Chung Cẩn Lan bị mình trói, một tay khác vuốt ve bụng dưới bằng phẳng lộ ra ngoài của cô, vòng quanh xoa cái rốn nho nhỏ đó xoa lây cái bụng của cô.
"Ân...ân ngô..." Chung Cẩn Lan không ngờ được Chung Cẩn Du sau khi bị mình cắn qua còn dám đem đầu lưỡi đưa vào, nhưng so với quyết liệt khởi đầu vừa rồi, lúc này cô lại giống như quả banh da bị rút đi tất cả hơi mà mềm nhũn xuống như vậy. Kỹ thuật hôn của Chung Cẩn Du không phải cao siêu thần kì khó lường, lại tràn ngập cường thế cùng đoạt lấy, để bản thân không rỗi thở dốc.
Đầu lưỡi mềm mại của cô ấy không ngừng liếm láp răng của mình, dường như muốn đem cả khoang miệng của mình hòa tan. Bụng dưới bị cô ấy vuốt qua lại, cảm giác đó cũng là cực kì thoải mái, giống như trong ánh mặt trời sau buổi trưa uống một hớp trà sữa đầu tiên, toàn thân tràn đầy phần cảm giác thoải mái đó.
Phát hiện bản thân đang trầm luân, Chung Cẩn Lan giãy giụa cơ thể, làm kháng cự vô dụng, tựa hồ là nhìn ra cô vẫn đang cự tuyệt. Chung Cẩn Du dừng lại động tác hôn, vội vàng đem đồ ngủ của cô ấy mặc trên người đẩy lên phía trên, vượt qua khỏi đầu, trực tiếp bị cản ở trên hai tay. Vốn thì bị trói hai tay lại thêm một đạo trở ngại, cái này Chung Cẩn Lan là bất luận thế nào cũng không cách giãy giụa ra.
Cùng với một mảng lớn da thịt trắng nõn xuất hiện ở trước mắt mình, Chung Cẩn Lan vẫn là duy trì thói quen ở nhà, không mặc nội y. Hai viên tròn trịa vừa lớn vừa nhỏ kia chịu phải kích thích, kiêu ngạo mà đứng thẳng dương đầu lên. Đúng lúc nghiệm chứng lời nói vừa rồi kia, Chung Cẩn Lan ngoài miệng nói không muốn mình, nhưng cơ thể lại có phản ứng.
"Mẹ vẫn thật sự là thích nói dối, rõ ràng đã cứng như vậy rồi, lại còn nói không muốn."
"Chung Cẩn Du, bây giờ ngươi như vậy là cưỡng gian." phản ứng của cơ thể bị lúc này trực tiếp nói ra, mặt của Chung Cẩn Lan càng thêm đỏ ửng. Cô vội vàng xao động nói xong, mở to mắt bất mãn nhìn Chung Cẩn Du, lại vô tình đáng yêu, chỉ sẽ để người ta muốn xoa đầu.
"Nếu như mẹ nhất định phải cảm thấy là cưỡng gian, vậy ngươi thì coi như ta đang cưỡng gian ngươi cũng được. Đương nhiên, ngươi có thể đi tìm cảnh sát đến bắt ta." Chung Cẩn Du mới không quan tâm Chung Cẩn Lan nói, động tác trên tay cũng càng làm càn. Cô ấy nhẹ nhàng xoa mềm mại trước ngực của cô, đúng lúc một tay thì có thể bao lấy, mà Chung Cẩn Du chính là thích loại ngực vừa vặn này của Chung Cẩn Lan.
Vuốt lấy hai cái màn thầu mềm mại kia, thuận theo chiều kim đồng hồ xoa lấy, cũng dùng sức đè ép xuống. Chung Cẩn Du rất vui liền phát hiện, hồng đào của đỉnh núi cứng rắn trở nên càng đứng thẳng, cả lớn nhỏ đều so với mình vừa rồi thấy được tăng thêm một vòng. Nhìn chăm chăm Chung Cẩn Lan sắc mặt triều hồng dưới thân, rõ ràng là vui thích lại đang kiềm chế, Chung Cẩn Du có chút thương tâm, thương tiếc vuốt ve mặt của cô, hôn lên một trong đỉnh núi no tròn kia.
"Ân!" bộ vị nhạy cảm bị khiêu khích như vậy, dù không cam tâm nữa, Chung Cẩn Lan lại cũng hết cách làm ra bất kì động tác kháng cự nào nữa. Trong mấy ngày qua, cô cơ hồ mỗi lần nằm mơ đều sẽ mơ thấy hiện cảnh xảy ra lúc này, Chung Cẩn Du hôn cô, vuốt ve cô, sau đó thật sâu tiến vào trong người cô. Tuy không muốn thừa nhận, nhưng Chung Cẩn Lan rất rõ, trong thời khắc Chung Cẩn Du vừa đem cô đè ở trên bàn kia, cơ thể cô sớm thì có cảm giác rồi.
"Thoải mái không?" ngậm lấy quả táo nhỏ phấn nộn, lấy lực đạo ôn nhu liếm láp, rồi dùng răng không lưu tình gặm cắn, đau đớn đan xen trong vui vẻ để Chung Cẩn Lan hoa mắt ngây ngất, nghe thấy câu hỏi của Chung Cẩn Du, theo bản năng gật gật đầu, chủ động mở ra hai chân kẹp lấy thắt lưng của đối phương, dùng chân tâm cọ xát bụng dưới của Chung Cẩn Du.
Tư thế tràn đầy câu dẫn như thế để trong lòng Chung Cẩn Du vui vẻ, cô ấy biết Chung Cẩn Lan đang bị mình dần dần làm mềm đi. Thấy đối phương giống như con thỏ cuộn tròn ở trên bàn, bất lực lại mờ mịt nhìn mình, cô ấy hận không thể bây giờ liền đem Chung Cẩn Lan ăn sạch lao sạch,cố gắng thương yêu cô, để cô vì mình điên cuồng.
"Ta giúp ngươi cởi xuống." cảm giác thời gian mấu chốt đã đến, Chung Cẩn Du vừa nói, tay phải đưa đến thắt lưng của Chung Cẩn Lan, chậm rãi rút đi sợi dây của váy ngủ, ngay sau đó, chiếc váy ngoài liền bị bản thân cởi đi. Nhìn thấy quần lót ren màu hồng nhạt, dưới lớp vải mỏng manh có bóng râm màu đen nhàn nhạt, là dấu vết hình thành rừng rậm, mà vị trí trung tâm ngưng tụ một bãi nho nhỏ vết nước hình tròn. Cùng với sự quan sát của bản thân, vết nước đó đúng là trở nên càng ngày càng lớn, cuối cùng triệt để thấm ướt lớp vải màu hồng, chảy xuôi lên trên bàn.
"Xin lỗi, để ngươi đợi lâu như vậy." Chung Cẩn Du cũng không ngờ bản thân chỉ là làm một chút màn dạo đầu Chung Cẩn Lan thì ướt thành như vậy, cô ấy cách quần lót xoa xoa vị trí chân tâm mềm mượt đó, ngay sau đó thì thấy được Chung Cẩn Lan chịu không nổi banh thẳng hai chân, chui thẳng hướng đến trong lòng mình, lại không chịu lên tiếng.
Biết cô ngạo kiều và ngượng ngùng, Chung Cẩn Du vừa cười đem cái quần lót ướt át kia cởi đi, cúi đầu nhìn thẳng vào hoa viên bí cảnh mỹ lệ vô cùng. Trong đó đã đủ ướt át, có thể tiếp nhận mình tiến vào. Rừng rậm đen nháy lại không bề bộn bị nước nhầy làm ướt, một mảng óng óng lượng lượng (sáng óng ánh), trông rất đẹp. Mà ở dưới rừng rậm, đó là một thế ngoại đào viên khác.
Hoa súng phấn nộn đó bị mình yêu thương vỗ về đánh thức, nhiệt tình bên trong giống như hí châu của cá chép tranh tiên đoạt hậu cuồn cuộn chảy ra. Nhất là hạch tâm của mật đào màu sắc thuần túy rất đẹp. Chung Cẩn Du si mê nhìn phong cảnh trước mắt, cho đến Chung Cẩn Lan lại không thành thật bắt đầu động lung tung, mới đem tay phủ lên, nhẹ nhàng ấn xuống bộ vị mấu chốt của trung tâm, để Chung Cẩn Lan thành thật lại.
"Muốn thì nói cho ta biết, nếu không ta thì sẽ không đi vào." Chung Cẩn Du nổi lên ý xấu, kỳ thực cũng là vừa sáng sớm thì lên kế hoạch trước phải trừng phạt Chung Cẩn Lan. Ngày này cô ấy đợi quá lâu rồi, vốn muốn cách thức càng thêm ôn nhu để Chung Cẩn Lan tiếp nhận mình. Nhưng nữ nhân này không những không có thông suốt, trái lại trở nên càng ngốc, thậm chí còn muốn từ bên cạnh mình né ra. Mỗi khi nghĩ đến mấy cái này, Chung Cẩn Du thì muốn hung hăng trừng phạt con cừu ngốc này.
"Ngươi muốn làm thì làm, không làm thì cút ra ngoài, ta lại không phải không có ngươi không được!" mỗi khi Chung Cẩn Du được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, Chung Cẩn Lan cũng giương nanh múa vuốt lên. Cô bất mãn nhìn thiếu nữ trên người kia mang theo nụ cười xấu, căn bản không biết "con gái tốt" mình nuôi từ nhỏ đến lớn làm sao đột nhiên trở thành như vậy.
Lúc trước cô ấy luôn xoa bóp làm cơm cho mình, giặc đồ dọn dẹp nhà cửa, thỉnh thoảng còn giúp cô xử lý công việc, để cô có thời gian cùng bạn giường ra ngoài khoái hoạt. Nhưng mà, từng là thiếu nữ 'tam hảo' xoay người một cái trở thành sói xám, Chung Cẩn Lan cảm thấy Chung Cẩn Du không giống lúc truớc dễ ức hiếp như vậy nữa, mà là cô ấy mỗi ngày đều khi dễ mình.
Nghĩ đến con người này hôm qua ra ngoài cả ngày, để mình ở trong nhà bị đói, nhàm chán, không có người bồi cô nói chuyện, mà trong thời điểm cô thống khổ như vậy Chung Cẩn Du cùng với cái 'bạn học nữ' trẻ tuổi mạo mĩ ở chung một chỗ, trở về còn phát cáu với mình như vậy. Sau khi đốt lửa cư nhiên còn không chịu trách nhiệm dập tắt, để cô thấp thỏm ở nơi không lên không xuống khó chịu chết được.
Ở trong lòng đếm lấy từng tội trạng của Chung Cẩn Du, Chung Cẩn Lan càng nghĩ thì càng giận, càng giận thì phát hiện bản thân lúc này căn bản không có năng lực để phản kích.Trong lòng phẫn nộ đối với Chung Cẩn Du đều hóa thành uỷ khuất, hốc mắt cũng đỏ lên.
"Làm sao vậy?" thấy Chung Cẩn Lan có chỗ không đúng, Chung Cẩn Du bưng lấy mặt của cô, nhẹ giọng hỏi
"Đừng đụng ta, ngươi không phải muốn ta cầu xin người mới chịu tiếp tục sao? vậy bây giờ người thì có thể dừng lại rồi. Chung Cẩn Du, ngươi chính là bạch nhãn lang, sau này ngươi làm cái gì ta cũng sẽ không quản ngươi nữa. Ngươi ngày mai thì chuyển đi ở với bạn học nữ kia đi, tiền phòng ta ra."
Chung Cẩn Lan nói lời hăm dọa, lại càng nói càng đau lòng, đến mặt sau còn thật sự rơi mấy giọt nước mắt, để Chung Cẩn Du không biết nên giận hay là nên đau lòng. Cô ấy hôn ở gò má của Chung Cẩn Lan, đem nước mắt trên mặt nuốt vào trong miệng, lại nghiêng đầu cắn lên vành tai trắng nõn tinh xảo của cô, liếm tới liếm lui vành tai góc cạnh rõ ràng kia.
"Cũng nói rồi, ngươi đừng đụng ta." cơ thể lại mềm xuống, Chung Cẩn Lan giận mình vô dụng, bị Chung Cẩn Du vừa chạm liền rã rời rồi.
"Vốn không dự định nói cho ngươi biết, nhưng bộ dạng của ngươi xem ra hình như rất để ý. Kỳ thực không có cái gì bạn học nữ, ta rời khỏi chỉ là muốn nghiệm chứng một chút địa vị của ta trong lòng ngươi. Không thể không nói, ta rất hài lòng biểu hiện của ngươi bây giờ. Đừng khóc nữa, ta đây sẽ thưởng cho ngươi, được không?"
Cùng với lời nói của Chung Cẩn Du rơi xuống, trong thời điểm Chung Cẩn Lan ngẩng người, ngón tay của đối phương đã xuyên xỏ mà vào, trực tiếp xâm nhập vào nơi xâu nhất của cơ thể. Dục cầu trống rỗng rất lâu được lấp đầy, Chung Cẩn Lan không hề phòng bị kêu ra tiếng, không nhận ra bản thân vặn vẹo cái eo đem mình đưa đến chỗ của Chung Cẩn Du càng gần, toàn thân run rẫy đều dừng không được.
"A...ngươi ra ngoài...ai cho phép ngươi vào...Chung Cẩn Du, ngươi vô lại." tất cả ai oán ở trước hoan lạc hóa thành tro tàn, Chung Cẩn lan rất muốn đánh Chung Cẩn Du, ghét cô ấy gạt mình, ghét cô ấy chơi đùa mình, hai tay bị trói không biết làm sao, cô chỉ có thể dùng răng cắn, lại phát hiện Chung Cẩn Du còn mặc quần áo, chỉ có thể không ngừng dùng đầu đập cô ấy.
"Ngươi ở đây rất chặt, có phải rất lâu không có làm rồi? ngoan, đừng động lung tung, ta sợ tổn hại ngươi, tư thế như vậy sẽ thoải mái một chút chứ?" Chung Cẩn Du nói xong, đem tay phải ướt đẫm rút ra, ngay sau đó nhanh chóng lật cơ thể Chung Cẩn Lan lại, để cô nằm úp lên bàn, đối phương không kịp phản ánh lần nữa tiến vào. Nhiệt độ trong đó vẫn nóng bỏng như lửa, bốn vách tường nhỏ hẹp kẹp lấy ngón tay của mình, cô ấy muốn rút cũng không cách rút ra.
Chung Cẩn Lan căn bản không ngờ được Chung Cẩn Du chơi cái loại tư thế thú vị ác (sở thích bất lương), cô cảm thấy bản thân lúc này thì giống như lương thực nấu chín, bị để ở trên bàn mặc cho người chặt chém. Cô muốn lên án, càng muốn lật người lại thu thập cái con người đang làm loạn trong cơ thể mình lúc này. Cơ thể thế nào bị Chung Cẩn Du qua lại tiến vào lấp đầy, thoải mái quá mức để cô vô lực kháng cự, chỉ muốn thả tiếng kêu to ra.
"Bộ dạng của mẹ bây giờ rất đáng yêu, ta thích ngắm bộ dạng ngươi tức giận lại đánh không được ta."
"Tiểu quỷ chết tiệt...ngươi...ngươi đừng nghĩ có lần sau...a! ngươi chậm chút...ân!" tốc độ của Chung Cẩn Du quá nhanh, căn bản không để bản thân có cơ hội nghỉ ngơi. Ngay cả nói lời cậy mạnh, cuối cùng biết được hoàn cảnh của mình, Chung Cẩn Lan lại không thể không xin tha.
Thấy cô ấy quay đầu, dùng hai con ngươi mang theo lệ quang nhìn mình, để mình chậm một chút. Lúc này Chung Cẩn Lan giống như con cừu con cực kì vô hại lại vô tội, càng giống như cái màn thầu trắng nhu nhu (cầu kì, dè dặt), đáng yêu để người ta hận không thể ôm ở trong lòng xoa một cái. Nhìn chăm chăm con ngươi đen nháy rạng rỡ, nhìn cô quay đầu mà xương quai xanh càng lộ ra, môi mỏng phấn nộn hé mở. Chung Cẩn Du cố nén lại bây giờ thì làm hư *của cô, ôn nhu hôn một cái ở sau lưng cô, vuốt ve tóc xoăn màu rượu đỏ của cô, nhưng động tác trên tay không chậm trái lại mà còn nhanh, để Chung Cẩn Lan lại khóc ra.
"Bộ dạng của ngươi bây giờ quá đáng yêu, ta còn muốn nhìn nhiều một chút."
Hết chương 30: