Tình Nhân Nguyện Ý: Yêu Anh Là Em Sai

Chương 23




*Cốc cốc cốc.*

Tiếng cửa phòng bất chợt vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện đang diễn ra giữa Diệp Ngôn và Mạn Đình, họ đều cùng nhau hướng mắt nhìn về phía cửa thì thấy Tống Tuyết Nghi đang đứng đó.

"Em không làm phiền hai người chứ?"

"Vào đây đi."

Nghe Diệp Ngôn nói vậy thì Tống Tuyết Nghi mới nhanh chóng đi vào.

"Em tỉnh khi nào vậy Đình Đình? Chị có nấu cháo này, em ăn ngay đi kẻo nguội sẽ không ngon nữa."

Vừa nói, Tống Tuyết Nghi vừa múc cháo ra chén, sau đó đưa cho Mạn Đình, cùng nụ cười ôn hòa trên môi. Nhưng nhìn bát cháo ấy Mạn Đình vẫn dè dặt không dám nhận.

Dù sao Tống Tuyết Nghi cũng là vợ lớn, còn yêu Diệp Ngôn sâu nặng, còn cô là kẻ đến sau cướp mất người đàn ông của người ta thì làm sao tránh khỏi những cảm giác đố kỵ, muốn trừ khử đi cái gai chướng mắt, trong khi cô còn đang mang thai, càng nghĩ Mạn Đình càng không an tâm nên đã hướng đôi mắt lo âu nhìn sang Diệp Ngôn.

Khi bắt gặp ánh mắt Mạn Đình và hiểu được nỗi lòng của cô, Diệp Ngôn đã đưa tay ra nhận lấy bát cháo từ tay Tống Tuyết Nghi.

"Để tôi đút cho cô ấy ăn. Cô về nhà nghỉ ngơi đi, nếu rảnh thì sang chơi với mẹ để bà ấy không buồn chán."

"Hay anh để em ở lại chăm sóc Đình Đình cho, từ trưa giờ anh ở đây suốt chắc cũng mệt rồi, em thấy anh cần nghỉ ngơi hơn em."

Tống Tuyết Nghi vừa dứt lời xong thì ánh mắt của Mạn Đình đang nhìn Diệp Ngôn, liền hiện lên sự lo âu và không mong muốn điều đó xảy ra một chút nào.

"Không cần đâu."

Diệp Ngôn từ chối ngắn gọn cũng đủ để Tống Tuyết Nghi hiểu rõ và cô ta cũng chẳng còn gì để nói nên đành cười nhẹ cho qua.

"Dạ, vậy em về trước. Nếu anh mệt thì gọi cho em vào thay nha!"

"Ừm."

Bấy giờ căn phòng chỉ còn lại hai người, bầu không khí được quay về theo quỹ đạo cũ trước đó.

"Em không cần sợ Tống Tuyết Nghi như vậy, vì cô ta sẽ không có gan làm hại em và con của chúng ta đâu."

"Anh không phải phụ nữ nên anh không hiểu đó thôi. Phàm là phụ nữ thì ai lại không biết ghen, ai không có một chút ích kỷ giấu riêng trong lòng. Anh không nghe câu nói khó đoán nhất chính là lòng dạ đàn bà hả?"

Mạn Đình thẳng thắn nêu rõ cảm nghĩ riêng của mình, chỉ mong rằng Diệp Ngôn sẽ hiểu.

"Anh hiểu rồi, nhưng em cũng đừng lo lắng thái quá mà ảnh hưởng đến bảo bối của anh đấy."

"Dạ! Chỉ cần anh luôn hiểu và tin tưởng em là em yên tâm rồi."

Diệp Ngôn khẽ xoa đầu cô vợ nhỏ của mình một cái, ánh mắt đong đầu sự cưng chiều vô hạn.

"Vậy cháo này là không ăn đúng không?"

Mạn Đình gật đầu trước rồi mới nói:

"Nếu không phải đang mang thai thì em nhất định sẽ ăn."

"Em sợ trong cháo này có thứ gì không an toàn?"

"Em cũng chỉ vì lo cho con thôi à, anh đừng nghĩ gì nha..."

Diệp Ngôn chỉ cười chứ không vội nói gì, tuyến giọng của anh vẫn vang lên rất ôn hòa, nhã nhặn.

"Đồ ngốc, em lại nghĩ đi đâu nữa rồi đó. Biết em sẽ không ăn thức ăn cô ta mang tới nên anh đã đặt thức ăn trong nhà hàng cho em rồi, lát nữa sẽ đến ngay."

Nghe Diệp Ngôn nói xong mà trong lòng cô gái không ngừng dâng lên cảm giác hạnh phúc, điều đó càng được thể hiện rõ hơn qua nụ cười và ánh mắt của cô nàng lúc bấy giờ.

"Diệp Ngôn, có anh yêu thương thật là tốt. Suốt nhiều năm qua em chỉ sống có một mình, bà nội thì ở dưới quê với chú, em lủi thủi cô đơn trong căn nhà nhỏ ọp ẹp, dù ngày hay đêm, vui buồn hay lúc ốm đau bệnh tật gì cũng chỉ có một mình. Đúng là được yêu thương và quan tâm cảm xúc rất khó tả, cứ như con tim được nạp đầy năng lượng tích cực vậy."

Lần đầu tiên nghe thấy cô gái của mình trải lòng, Diệp Ngôn đã không ngừng thương xót. Anh ngồi gần hơn một chút để ôm lấy Mạn Đình vào lòng.

"Từ giờ có anh rồi, anh sẽ chăm lo cho em và con! Anh sẽ thương em một cách trọn vẹn nhất!"

Đáp lại cáu ôm của người đàn ông mang tới, trên môi cô gái ở lúc hiện tại luôn là nụ cười mãn nguyện, có lẽ trong giây phút này cô cho rằng bản thân đã tìm thấy đúng người, là chân ái của đời mình.

----------------

Vì sức khỏe đã ổn nên Mạn Đình được về nhà sau ba ngày nằm viện theo dõi. Hôm cô về thì Tống Tuyết Nghi có đích thân tới đón, ngày hôm đó Cung Mẫn Giai cũng đến.

Trong bữa cơm tối, đây là lần thứ hai Mạn Đình được ngồi chung bàn ăn với Tống Tuyết Nghi và Cung Mẫn Giai. Tất cả mọi người đều tập trung ăn uống, chỉ có Diệp Ngôn là tương tác hay gắp thức ăn Mạn Đình. Mãi đến khi Cung Mẫn Giai ăn xong thì bà mới lên tiếng:

"Từ giờ mẹ sẽ ở lại đây với tụi con để tiện chăm sóc cho Mạn Đình, mẹ thấy sức khỏe của nó yếu quá."

Chỉ với một câu nói được phát ra vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại khiến đáy lòng Mạn Đình bất giác nặng trĩu.

"Con tự chăm sóc cô ấy được, mẹ không cần phải phiền lòng vậy đâu."

"Con định bỏ việc ở công ty để ở nhà chăm sóc nó hay sao?"

Lại một câu hỏi rất nhẹ nhàng nhưng lại càng khiến bầu không khí trong gian phòng bị đè nặng đến mức ngột ngạt.

"Chuyện đó mẹ không cần lo, con tự biết cách sắp xếp ổn thỏa."

Thái độ của Diệp Ngôn vẫn cương nghị không đổi thay, nhưng sự lạnh lùng của anh so với Cung Mẫn Giai thì vẫn chẳng hề hấn gì.

"Tóm lại mẹ đã quyết là như vậy, quần áo cũng chuyển sang xong cả rồi. Cho nên mẹ thông báo là để con biết chứ không phải để chờ nghe ý kiến."

"Mẹ/ Anh à..."

Diệp Ngôn đã cáu kỉnh định lên tiếng, nhưng Mạn Đình đã nhanh chóng cất lời trước để ngăn cản cơn thịnh nộ đang trỗi dậy của anh. Cô nắm tay Diệp Ngôn rồi mới nhỏ nhẹ nói tiếp:

"Mẹ chỉ muốn tốt cho chúng ta thôi mà! Anh nên nghe theo ý muốn của mẹ vẫn tốt hơn."

"Coi như cô cũng hiểu chuyện."
Cung Mẫn Giai hơi cười, nói xong thì bà đứng dậy. Trước khi lên phòng nghỉ ngơi còn để lại cho Diệp Ngôn một lời căn dặn.

"Hôm nay là thứ sáu, chắc con biết phải ngủ phòng nào rồi chứ. Mẹ muốn hai đứa nhanh chóng có tin vui nên liệu mà lo sắp xếp cho ổn vào."

Sau khi Cung Mẫn Giai rời đi đã để lại bầu không khí vô cùng nặng nề. Đặc biệt là Mạn Đình, cõi lòng của cô đã buồn thê thảm như ngày đông trút cơn mưa phùn nặng hạt.