Động thái mà Tống Tuyết Nghi làm ngay sau khi về đến nhà là gọi dì Khanh ra để hỏi chuyện ngay lập tức. Dù trong lòng thật sự rất thấp thỏm và bực tức nhưng trước mặt bất cứ ai người phụ nữ ấy vẫn luôn luôn tỏ ra bản thân mình là một cô gái đoan trang, hiền thục.
"Trưa nay khi dì đi siêu thị về thì đã nhìn thấy những gì?"
"Dạ, đầu tiên tôi thấy trong bếp có một nồi cháo trắng, sau đó khi không thấy Nhị phu nhân đâu thì đã thử lên phòng tìm cô ấy, lúc vào tới đã thấy Nhị phu nhân hôn mê bất tỉnh nên đã gọi cho Thiếu gia, nhưng lại không liên lạc được nên tôi mới gọi cho Lão phu nhân, sau đó thì cùng Quản gia đưa Nhị phu nhân vào bệnh viện như lời của Lão phu nhân đã dặn."
Dì Khanh thành thật trình bày lại tất cả sự việc mà không hề cảm thấy sợ hãi, vì trước nay trong mắt tất cả mọi người trong nhà Tống Tuyết Nghi là người rất ôn nhu nên không làm sai thì không việc gì phải sợ.
"Cũng tại tôi sơ ý quá, nếu lúc sáng sau khi mang cháo lên cho Đình Đình tôi để ý đến sức khỏe của em ấy một chút thì chắc đã không xảy ra chuyện hiện tại."
Tống Tuyết Nghi giả vờ như đang vô cùng luyến tiếc trước sự việc của Mạn Đình, và chỉ với một vài câu dẫn dắt đơn giản đã thành công thu hút lòng tò mò của đối phương.
"Vậy là nồi cháo đó do Phu nhân nấu cho Nhị phu nhân sao?"
"Đâu có, lúc sáng khi dì đi rồi thì tôi đã trở lại bếp nấu một phần phở gà cho Mạn Đình sau đó mang lên tận phòng gọi em ấy dậy ăn, lúc Đình Đình ăn xong thì tôi mang bát xuống rửa, em ấy thì ở lại trên phòng. Còn nói cháo trắng kia là tôi nấu cho mình ấy chứ, tự dưng lại muốn ăn cháo với trứng muối nên tự nấu một phần, ai ngờ lỡ tay nấu nhiều quá ăn không hết. Vậy là dì nghĩ tôi nấu cái đó cho Đình Đình đó sao?"
Cuối cùng thì vướng mắc trong lòng cũng được giải bày, dì Khanh liền cười ái ngại vì trước đó đã từng nghĩ xấu cho Tống Tuyết Nghi, bà dè dặt nói:
"Dạ, do lúc đó chỉ thấy nồi cháo ấy thôi nên tôi cứ tưởng..."
"Dì nghĩ vậy cũng phải thôi, tại lúc Đình Đình ăn xong thì nồi niêu, bát, đũa dơ tôi đều đem rửa sạch cả rồi. Nhưng mà tôi không trách dì đâu, chỉ muốn nói cho dì hiểu thôi à! Giờ dì xuống bếp nấu hộ tôi một phần cháo cá chép nha, nghe nói phụ nữ mang thai ăn cháo cá chép rất tốt, nên dì nấu đi lát nữa tôi mang vào bệnh viện cho Đình Đình. "
"Dạ, Phu nhân thật là một cô gái tốt, cảm ơn người đã rộng lượng bỏ qua! Giờ tôi đi nấu cháo ngay đây ạ!"
"Ừm, dì đi đi!"
Tống Tuyết Nghi cười nhã nhặn, ánh mắt hiền dịu luôn đối với dì Khanh cho đến khi bóng dáng bà ấy khuất xa dần thì nụ cười trên môi mới vụt tắt và ánh mắt trở nên sắc lạnh lộ ra.
----------------
Bệnh viện F...
"Anh ơi, bảo bảo vừa nói với em là con muốn ăn táo!"
Mạn Đình ngồi trên giường, cô đã nhìn Diệp Ngôn đang ngồi làm việc trên sofa hơn ba mươi phút, thấy anh dường như đang bị rối trước điều gì đó nên cứ trầm ngâm mãi thì cô đã lên tiếng, đưa cho anh một yêu cầu nho nhỏ, và ngay lập tức Diệp Ngôn đã gác hết công việc sang một bên để lấy táo ra gọt cho cô.
Đến khi gọt xong và mang tới tận nơi rồi thì anh còn đính kèm thêm một lời nhắc nhở:
"Ăn một miếng thôi, lát nữa Tuyết Nghi đem cháo vào em phải ăn cho no đấy."
Nghe nhắc đến Tống Tuyết Nghi, nét mặt Mạn Đình chợt chùn xuống, cô nhận lấy miếng táo từ tay Diệp Ngôn, rồi mới khẽ hỏi nhỏ một câu:
"Anh không sợ chị ấy sẽ hại con của chúng ta sao?"
"Cô ta không có gan làm ra chuyện đó đâu. Nếu thật sự là người tâm cơ, hay tính khí đanh đá thì hơn hai năm qua cô ta đã khiến Diệp gia dậy sóng vì bị anh lạnh nhạt."
Giọng nói của Diệp Ngôn rất nhẹ, như thể anh không hề cảm thấy Tống Tuyết Nghi là người có dã tâm khiến trong lòng Mạn Đình có một chút gì đó giống như tủi thân, một chút khó chịu mon men trỗi dậy.
"Anh tin tưởng chị ấy vậy sao?"
Diệp Ngôn xoa đầu cô, anh cười nhẹ, sau đó mới trả lời:
"Hơn hai năm qua anh cũng hiểu cô ta quá rồi, nên cái đó không thể cho là tin tưởng được.
Anh ngưng một chút rồi mới nói tiếp:
"Thật ra cô ta không sai gì cả, chỉ sai mỗi việc yêu lầm người là anh mà thôi. Em nghĩ xem, nếu cô ta thật sự xấu xa, là người không đàng hoàng thì bây giờ anh đâu còn bị ràng buộc bởi cuộc hôn nhân vô nghĩa này. Là vì cô ta không có bất cứ một lỗi lầm gì để anh tìm ra cái cớ ly hôn. Anh chờ cô ta tự mình từ bỏ, và ngày ấy chắc cũng sắp đến rồi, vì làm sao chịu nổi khi thấy chúng ta ngày ngày hạnh phúc bên nhau."
Diệp Ngôn cười nói, thái độ vô cùng thoải mái khi nói đến chủ đề hiện tại, dù anh nói rất mong ngày Tống Tuyết Nghi rời đi, nhưng sao trong lòng cô lại cảm thấy buồn.
Cô sợ rằng người đàn ông của mình sẽ nảy sinh tình cảm với cô gái ấy, nếu thật sự là vậy thì cô sẽ không có bất cứ cách nào để cứu vãn, vì cô là người phụ nữ nằm ngoài hôn thú, cô không có bất cứ một quyền hạn nào để xen vào cả.
"Sao thế, tự nhiên lại xụ mặt rồi? Anh nói gì sai hay sao?"
Mạn Đình cúi mặt, khẽ lắc đầu, nhưng đến vài giây sau thì thì cô lại ngẩng mặt lên nhìn Diệp Ngôn với đôi mắt ngập nước khiến anh liền chau mày lo lắng.
"Em sao thế, đau ở đâu hay làm sao mà khóc? Nói anh nghe..."
"Em không sao!" Mạn Đình nghẹn ngào trả lời kèm theo cái lắc đầu, nhưng Diệp Ngôn vẫn chưa nguôi âu lo trong lòng chút nào.
"Chứ sao tự nhiên lại khóc?"
"Em...Anh...Anh có yêu em không? Anh sẽ không bỏ rơi em đâu đúng không?"
Ngậm ngùi, ngập ngừng mãi một lúc thì Mạn Đình cũng thốt ra được câu hỏi, cùng lúc đó là nước mắt cũng tuôn rơi, nhưng bấy giờ Diệp Ngôn lại bật cười, sau đó mới nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
"Em ngốc quá vợ ơi, anh không yêu em thì yêu ai? Đang yên đang lành sao lại bỏ rơi em, em đang suy nghĩ linh tinh cái gì vậy?"
"Em không biết, chỉ là tự dưng em cảm thấy không được an toàn nên mới..."
"Thôi, không khóc nữa. Anh thương, ngoan nha!"
*Cốc cốc cốc.*