Tình Nhân Nguyện Ý: Yêu Anh Là Em Sai

Chương 11




Công ty Đỉnh Phong...

"Tối nay mặc đẹp một chút, anh đưa em đi gặp một người."

Diệp Ngôn đặt ly sữa yến mạch lên bàn làm việc của Mạn Đình, sau đó sẵn tiện kê mông đặt hộ lên mặc bàn để được đối diện với cô, miệng nói chuyện tay lại không chịu yên mà trêu đùa vài sợi tóc suôn mượt của cô nàng.

"Anh muốn em gặp ai?"

"Mẹ chồng của em đấy! Anh báo trước để em chuẩn bị tâm lý."

Nói xong, sẵn tiện tay anh lại véo má cô một cái, rồi lại cầm ly sữa đưa đến tận tay cô.

"Nhanh vậy sao? Còn vợ của anh thì như nào, chị ấy đã biết chuyện của chúng ta chưa?"

Nhắc đến Tống Tuyết Nghi, Diệp Ngôn liền cười một cái rồi mới nói:

"Chắc bị công việc dí không kịp thở rồi, nên chưa có thời gian để ý đến mấy chuyện của anh đâu."

"Hửm, ý của anh em không hiểu?"

"Thì ở nhà yên ổn không chịu cứ muốn tới công ty giám sát anh, nhưng nào dễ vậy. Dù là Phó giám đốc nhân sự hay là Thiếu phu nhân gì gì đó, nhưng chỉ cần một câu nói của anh thôi thì cô ta căn bản không có lấy một phút rảnh rỗi."

"Chị ấy đã tới công ty làm việc sao?"

Mạn Đình sửng sốt trước thông tin Diệp Ngôn vừa nói. Từ cái hôm cô bất ngờ ngất xỉu tới nay, dù có đến công ty nhưng đều đi cùng lối với Diệp Ngôn nên chẳng biết tình hình trong công ty thế nào, giờ mới biết Tống Tuyết Nghi cũng đang có mặt tại đây thì cô không thể tránh khỏi âu lo nhất thời, trong khi đó thì ai đó lại đang thản nhiên cười.

"Em hoảng cái gì? Tuy bình thường với ai cô ta cũng tỏ ra dữ tợn nhưng tâm cơ lại đơn thuần. Cũng rất nhát gan, nói trắng ra là ngốc nên không có gì đáng phải sợ cả."

Mạn Đình tỏ vẻ không tin tưởng cho lắm, cộng thêm bản tính tò nên liền muốn khai thác sâu hơn về chủ đề hiện tại.

"Anh này, em muốn biết nhiều hơn về chuyện tình yêu và hôn nhân của hai người."

Nghe đến đây Diệp Ngôn lại bật cười, sau đó đã đưa tay xoa xoa đầu cô gái.

"Em uống hết ly sữa đi rồi anh kể."

Nhận được yêu cầu, Mạn Đình liền ngoan ngoãn uống một hơi cạn cả ly sữa, trên bàn thoáng chốc đã có chiếc ly rỗng nằn yên ngay ngắn.

"Em uống xong rồi, anh kể đi."

Diệp Ngôn lại cười trìu mến trước mức độ đáng yêu của cô gái, anh véo má cô một cái rồi mới nói:

"Thật ra chỉ có cô ta yêu anh thôi! Còn hôn nhân là do mẹ anh sắp đặt. Tống Tuyết Nghi là con gái cưng của Tống Hạo, một thương nhân có địa vị khá cao trong thành phố này. Để thành công bước vào làm con dâu của Diệp gia, cô ta đã tốn không ít công sức lấy lòng mẹ. Ba năm trước, bà nội của anh đã công bố di chúc rằng nếu anh và Diệp Nguyên ai có được cháu trai trước thì sẽ giao Tập đoàn Diệp thị lại cho người đó tiếp quản. Mẹ anh vì muốn lấy lại địa vị ở Diệp gia nên đã bày ra hôn sự cho anh và Tống Tuyết Nghi. Vì mẹ là người anh yêu thương, kính trọng nhất nên đành tạm thời nghe theo sự sắp xếp của bà."

Nói đến đây Diệp Ngôn đã ngừng lại khiến ai đó càng nóng lòng.

"Sau đó thì sao hả anh? Anh nói tiếp đi!"

Người đàn ông lại cười chịu thua trước mức độ hóng chuyện của cô, sau đó anh lại nhẹ giọng tiếp lời:

"Nghe lời mẹ, thật ra chỉ là kế hoãn binh thôi. Thay vì trực tiếp từ chối mẹ sẽ nổi giận làm ảnh hưởng đến sức khỏe thì anh đã đồng ý. Đến khi cưới xong thì người làm chủ tình hình cũng là anh thôi."

"Anh làm chủ thế nào?"

"Thì có hôn lễ nhưng không có động phòng. Hơn hai năm anh chưa từng chung giường với cô ta, nhưng chung phòng thì có."

"Sao chung phòng mà không chung giường?"

"Đó là những hôm mẹ tới khảo sát, không thể không về chung một phòng."

"Anh đối xử như vậy mà chị ấy không nói lại với mẹ anh sao?"

Có lẽ Diệp Ngôn đang cười vì mức độ ngây thơ của cô gái, nhưng nụ cười của anh lại khiến Mạn Đình chau mày khó hiểu.

"Sao anh cười?"

"Cười vì em quá ngốc. Nếu em là mẹ, thì giữa con ruột và con dâu em sẽ tin lời ai?"

"Dĩ nhiên là tin con ruột của mình rồi."

"Đó là câu trả lời của anh!"

Diệp Ngôn cong môi cười một cái, sau đó đã đi vòng ra phía sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy cô gái, hưởng thụ mùi hương quyến rũ trên người cô.

Đúng lúc giây phút ái muội thì cửa phòng đột nhiên lại bị ai đó mở ra, làm cả hai người bên trong đều giật mình.

"Diệp Ngôn, anh đúng là quá đáng. Sắp xếp công việc cho em nhiều như vậy là muốn bốc lột sức lao động của em đúng không?"

Tống Tuyết Nghi vừa xông vào, còn chưa nhìn trước ngó sau đã sỗ sàng lên tiếng chất vấn, đến khi nhìn thấy Diệp Ngôn đang bên cạnh Mạn Đình thì cô ta mới sửng sờ, đứng chôn chân tại chỗ.

"Hai...hai người đang làm gì vậy? Tại sao cô ta lại ở đây?"

"Tại sao lại xông vào đây? Cô không có tay hay không biết gõ cửa?"

Diệp Ngôn chau mày, thái độ khó chịu lộ rõ trên khuôn mặt. Anh vừa nói vừa quay trở về bàn làm việc của mình, trong khi đó sắc mặt Tống Tuyết Nghi đã trở nên vô cùng phẫn nộ, cô ta xăm xăm đi tới chỗ Mạn Đình, vung tay tát thẳng vào mặt cô một cái rõ mạnh, khiến Diệp Ngôn giật mình, vội quay xuống thì đã thấy Mạn Đình đang ôm lấy gò má vừa bị đánh xong.

"Tống Tuyết Nghi, cô làm cái quái gì vậy?"

"Nó chính là con hồ ly tinh đang dụ dỗ anh đúng không? Hôm nay tôi nhất định phải dạy con đàn bà này một bài học nhớ đời."

Mắng xong, Tống Tuyết Nghi liền sấn tới định lao vào đánh Mạn Đình nhưng đã bị Diệp Ngôn ngăn cản, anh vung tay đẩy cô ta ra, sau đó còn giơ tay lên định tát người, nhưng Mạn Đình đã nhanh chóng ngăn cản.

"Anh bình tĩnh đi đã, đừng vì em mà làm lớn chuyện. Mẹ anh biết sẽ không vui đâu."

Bấy giờ ngọn lửa trong lòng người đàn ông mới hạ xuống, anh thu tay về sau đó quay mặt sang hướng khác, đanh thép ra lệnh:

"Ra ngoài."

"Anh kêu em ra ngoài?"

Tống Tuyết Nghi chỉ tay vào mặt mình, thái độ hụt hẫng như đang rơi từ trên cao xuống.
"Cần tôi lặp lại?"

Nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của người đàn ông, Tống Tuyết Nghi đành cố gắng dằn cơn tức xuống, liếc mắt nhìn qua Mạn Đình, nghiến răng nghiến lợi gằn lên từng chữ.

"Tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu, cô cứ chờ đó."