Tình Nhân Một Đêm Của Ma Nữ

Chương 8




“Minh Phi, thật ngại quá, bởi vì biên kịch mới sửa lại kịch bản, nhân vật phải chết giờ không chết nữa, cho nên một số cảnh phải quay lại, bởi vậy mới phiền cô đã muộn thế này còn phải giúp tôi hóa trang”.

Trước tình huống thay đổi kịch bản bất ngờ thế này, Hùng Phượng Lâm cũng rất bất đắc dĩ, chỉ hy vọng làm xong cho mau, nếu phải thay đổi nữ diễn viên cũng được, để chị có thể quay bộ phim khác, rời khỏi chỗ khó chịu này.

“Không sao đâu”. Ly Minh Phi sảng khoái nói.

“Nhìn cô gần đây mặt mày hớn hở, xem ra có tình yêu thật là tốt nha!”

“Ừ, anh ấy rất tốt với em”

“Nghe nói là người nối nghiệp của tập đoàn Hồng Diệu?”. Đại gia ngành tài chính đó!

Tin tức nhanh nhạy thật, nhưng mà ngẫm lại, Cảnh Lan Hiên thường tới đón cô, có người nhận ra hắn là ai cũng không hề lạ, “Vâng”.

“Nhà trai nếu như gia thế vĩ đại, lại là nhân vật truyền thông chú ý, kiểu này muốn yêu đương bình thường cũng không dễ”. Chị trước khi kết hôn cũng từng gặp gỡ một người giống như vậy, cũng vì một lần hiểu lầm mà chia tay. Hùng Phượng Lâm sốt sắng kể kinh nghiệm bản thân, “Cô ấy, có đối tượng gặp gỡ như vậy, càng phải biết bảo hộ chính mình. Mấy người có tiền đó, kĩ tính đến mức đem cả kính lúp thậm chí cả kính hiển vi ra soi ấy!”

“Em biết”

“Cô ả Thu Hồng kia nói có thật không? Nói cô là kẻ thứ ba đi tranh giành tình cảm, mấy người nhà giàu là rất kị chuyện đó đấy”. Từ lúc Thu Hồng tham gia vào đoàn phim, Ly Minh Phi cũng không đần độn đến mức không nhận ra, những người thường ngày thân thiện chào đón cô, gần đây lại trở nên là lạ.

Đồn đại rằng cô tay nghề hóa trang xuống cấp, vậy nên bị nhà thiết kế đuổi việc, lại nói chuyện cướp giật linh tinh kia, cô bé này làm sao lại chưa từng nghe? Cô càng im lặng càng khiến cho Hùng Phượng Lâm e ngại thay cho cô.

“Em không có gì phải giấu giếm Cảnh Lan Hiên”

Chuyện bên thứ ba không có lửa làm sao có khói? Hùng Phượng Lâm thở dài, cô gái này ngày thường khôn khéo là thế, tại sao lại không nghĩ chu đáo như vậy! “Cậu ta không ngại, nhưng người nhà cậu ta … cô không biết, đối với mấy người kinh doanh, hình tượng quan trọng thế nào đâu”.

“Hai bên ở chung thoải mái dễ chịu là được rồi, hiện tại em cũng không nghĩ nhiều như vậy”.

“Cô ấy, nếu muốn ở lâu dài với hắn, thì nên giải quyết sớm chuyện này đi”.

Lúc này ở lối vào xuất hiện một người đàn ông, vóc dáng cao gầy, gật đầu với Hùng Phượng Lâm.

Hùng Phượng Lâm hỏi Ly Minh Phi: “Cô đã nhìn thấy người Thu Hồng giới thiệu cho đạo diễn chưa?”

“Trợ lý nói dáng dấp cũng không tệ lắm”. Cô tỉ mỉ kiểm tra lớp hóa trang, gật đầu: “Chị Hùng, thế này là được rồi”.

“Thật là dễ coi, đứng cùng một chỗ với Thu Hồng thật là xứng đôi”.

“Chị Hùng rất ít khen đàn ông đẹp, nghe thế này có vẻ hấp dẫn đây”.

Hùng Phượng Lâm định nói tiếp, phó đạo diễn đã gọi cô, “Phượng Lâm, cảnh tiếp theo chuẩn bị”.

“A, tôi tới đây”.

Hùng Phượng Lâm đi khỏi, Ly Minh Phi cũng thu dọn đồ nghề chuẩn bị đi, đến lúc chỉnh sửa hóa trang, trợ lý sẽ phụ trách. Đúng lúc đó, một người cao gầy đi vào phòng.

“Xin hỏi một chút …”

Ly Minh Phi ngẩng đầu, bất ngờ đối mặt với khuôn mặt quen thuộc như đã từng quen biết, vốn tưởng rằng đời này không còn gặp lại nữa, tim cô trong nháy mắt như ngừng đập!

Hộp dụng cụ trên tay vì cô sững người mà rơi xuống đất, phát ra tiếng động hơi lớn, nhưng vẫn không kéo cô trở lại, “Thành … Thành Hãn?”. Viền mắt cô phút chốc đỏ hồng.

“Thành Hãn? Lương Thành Hãn?”

“Uhm, xin lỗi, tôi lớn hơn cô mấy tuổi, nên làm ơn gọi tôi là anh Lương”.

“Không thích! Tôi chỉ muốn gọi anh là Thành Hãn, cảm giác tôi với anh ngang bằng nhau, mà không phải thấp hơn anh một bậc”.

“Chịu cô luôn rồi!”

“Thành Hãn, Thành Hãn … Tên này thật là dễ nghe!”

“Cô gọi tôi sao? Nhầm rồi”. Người mới tới mỉm cười lễ độ.

Ly Minh Phi ngẩn người, đúng vậy, Lương Thành Hãn đã chết, chỉ là … cô nhìn hắn, từ hình dáng khuôn mặt, cho đến vóc người, trên thế giới lại có hai người giống nhau đến thế sao?

Bên ngoài đột nhiên có tiếng gọi, “A, Tống Chí Dương, thì ra anh ở chỗ này, đạo diễn đang đi tìm anh, nhanh lên!”. Thư kí trường quay cằn nhằn một lúc lâu, nói tiếp: “Cô Ly cũng ở đây sao, vị này chính là diễn viên mới, chính là người thủ vai bác sĩ mà Thu Hồng đã giới thiệu”.

“Để tôi tự giới thiệu, tôi là Tống Chí Dương, chữ Tống trong Đại Tống, cái triều đại suy nhược lâu ngày mãi không phất lên được, chữ Chí trong thiếu chí khí, chữ Dương trong Quỷ Dương (thằng Tây), Tống Chí Dương”. Hắn đưa tay về phía cô.

Ly Minh Phi bị cách nói của hắn làm cho phì cười, “Ly Minh Phi, xin chào”. Cô cầm tay hắn.

Cô thư kí tỏ ra hết chịu nổi, “Thôi thôi, Tống đại gia, anh làm ơn đừng thấy mỹ nữ là xán vào như vậy, mọi người đang đợi anh, còn phải dựng cảnh đấy”. Nói xong kéo hắn thẳng vào trường quay.

Tống Chí Dương, có vẻ là một người cởi mở, cũng giống như Thành Hãn, nhưng cô rất rõ ràng, hắn không phải Lương Thành Hãn.

Bạn của Thu Hồng? Phải chăng là bạn trai?

Ly Minh Phi vì kinh ngạc quá đỗi, từ đầu đến cuối đều không phát hiện Cảnh Lan Hiên, vì tới đón mà không thấy cô, giờ đang đứng ở cửa vào.

Vừa rồi hắn nghe thấy cô gọi người đó, giọng nói tràn đầy nhớ nhung, khiến hắn lo sợ không thôi, cảm giác như đá tảng chẹn ở ngang ngực, đến khi nhìn thấy người tên Tống Chí Dương, tim hắn gần như ngừng đập!

Hắn nhớ lại Thu Hồng đã từng nói —-

“Cảnh Lan Hiên, chúng ta đánh cược đi, cược xem tôi có thể làm cho người thừa kế tập đoàn lớn như anh mất mặt không?”

Cô ta ám chỉ việc này sao?

Một người đàn ông giống hệt như Lương Thành Hãn.

Cô ta muốn cược, xem Ly Minh Phi cuối cùng sẽ yêu người đó, hay là hắn?

Thực sự là một trò đùa hèn hạ.

***************

“Phi!”. Thấy Ly Minh Phi lơ đễnh chống cằm, dùng thìa đảo đảo bát soup bí ngô, Cảnh Lan Hiên lại gọi cô, “Minh Phi?”

“A, xin lỗi, anh vừa nói gì?”. Cô có hơi luống cuống, hiển nhiên vừa rồi mới hồn vía bay lên mây.

“Soup sắp nguội rồi, trông em có vẻ không yên lòng”. Mấy ngày nay trông cô như có tâm sự, gọi cô cũng một lúc mới đáp lại, hắn rất cố gắng không suy nghĩ nhiều, “Gần đây công việc bận rộn sao?”

“Vẫn như trước thôi”.

“Cô diễn viên không hợp với em thì sao? Dạo này có tới làm phiền nữa không?”. Cô đã kể cho hắn, cô trước đây làm người thứ ba, người bị hại chính là Thu Hồng.

Ly Minh Phi xưa nay dám yêu dám hận, sai rồi thì nhận sai, cô sẽ không vì mình mà bào chữa, đây chính là ưu điểm của cô, nhưng cô không biết, cô đã bị đánh lừa, bởi cái mặc cảm gọi là “Người thứ ba” kia.

Lương Thành Hãn có viết trong nhật ký, Thu Hồng cơ bản là yêu đơn phương, tự cho mình là bạn gái Lương Thành Hãn, nhưng từ đầu đến cuối anh chỉ coi cô ta là em gái, không có cái gọi là tình yêu nam nữ.

Nhưng hắn không thể nói sự thật cho Ly Minh Phi, bởi vì cô sẽ căn vặn hắn vì sao lại biết, hắn không muốn cho cô biết chuyện đôi mắt cùng cuốn nhật ký.

“Cô ta ư? Vẫn thế thôi”. Ly Minh Phi húp một thìa soup rồi nói. “Đời này muốn cô ta không hận em là chuyện quá xa vời”.

“Em ngược lại có vẻ bình thản nhỉ?”

“Nếu không thì sao?”. Cô mỉm cười.

Cảnh Lan Hiên do dự một chút lại nói: “Gần đây ở phim trường có chuyện gì mới không?”. Hắn nhấp một ngụm trà, làm như không có việc gì, nhưng thực ra muốn hỏi chuyện về Tống Chí Dương.

“Có gì đâu, phim dài tập thì diễn viên đổi liên tục, diễn viên nào nổi nổi thì giữ lại, vai diễn của Thu Hồng hiện giờ rất được hoan nghênh, có lẽ thời gian tới cô ta không rời khỏi được”.

Nhắc đến chuyện này, cô nói thêm, “Lúc trước cô ta mới vào đoàn phim em chỉ nghĩ cô ta làm khách mời đóng vài tập thôi, về sau cô ta lại đồng ý đóng lâu dài, em mới thấy kì quái, nhà thiết kế ở Paris kia yêu cầu rất nghiêm khắc, chỉ muốn người hóa trang phải phối hợp bất cứ lúc nào, Thu Hồng không bận quá mới có thể ở lại lâu dài, sau em mới biết được, thì ra cô ta từ chối làm cho người kia rồi”. Chuyện này cách đây mấy ngày cô mới biết, bởi vì trợ lý của ông ta liên lạc với cô, hỏi cô còn muốn hợp tác nữa không.

Cô nghĩ sự tình có vẻ là lạ, bởi vậy muốn trợ lý đi thăm dò một chuyến.

“Có chuyện như vậy?”

“Ừ, em nghĩ là … tay cô ta có vấn đề”. Bởi cho đến giờ cô chưa thấy Thu Hồng tự mình hóa trang bao giờ. “Nhưng mà cũng chỉ là phỏng đoán thôi”.

“Anh nghĩ đối với em, cô ta là người rất nguy hiểm, anh rất lo cho em”.

“Em không có nhu nhược vậy đâu, anh không cần phải lo”.

Cảnh Lan Hiên thở dài. “Phụ nữ không phải đều thích làm nũng sao?”

“Cảnh tiên sinh, em vốn không phải loại con gái mềm yếu, thế được không?”

“Thỉnh thoảng tỏ ra mềm yếu với anh một chút đi!”. Cô bướng bỉnh, không chịu kém cạnh ai, nhưng khi gặp chuyện lại vô cùng yếu đuối, Ly Minh Phi à, rõ ràng không phải yêu thích những cô gái nhu nhược, nhưng vì sao, khi cô muốn tỏ ra quật cường, hắn lại càng thương yêu cô?

“Nghe anh nói vậy là tốt rồi, bởi vì em biết, đến lúc không còn nơi nào để đi, em còn có anh”.

“Sao anh lại thẩy, mình giống như đồ dự phòng nhỉ?”

“Đồ ngốc!”. Điện thoại cô đột ngột đổ chuông, là một dãy số lạ. Ly Minh Phi hơi hơi cau mày, “Alo?”

“Cô Ly Minh Phi phải không?”

Giọng nói này nghe có vẻ quen, “Anh là …”

“Tôi là Tống Chí Dương, cô quên rồi sao?”

Cô ngẩn người, hắn thế nào lại biết số của cô, “Có việc sao?”

“Là thế này, lần trước tôi nhìn thấy trên túi xách của cô có treo một con gấu Teddy rất dễ thương, tôi có một cô bạn rất thích gấu Teddy, đúng lúc sinh nhật cô ấy cũng sắp đến, chị Lâm cũng nói cô rất thích chúng, nhất định biết chỗ bán”

Thì ra là chị Hùng nói, “Tôi biết một vài cửa hàng, để mai tôi cho anh địa chỉ”.

“Ừ … Nhưng mà, tôi không biết chọn quà thế nào, cô có thể đi cùng tôi không?”

“Quà tặng quý ở tấm lòng”. Cô luôn luôn không phải là một người nhiệt tình, tự nhiên không muốn quá gần gũi với hắn.

Tống Chí Dương vẫn cố thuyết phục cô, “Nhưng để cho người ta nghĩ con mắt của mình không ra gì thì thật là không tốt. Làm ơn giúp tôi đi, được không?”

Ly Minh Phi chợt nhớ đến Lương Thành Hãn, nhớ tới chú gấu Teddy đầu tiên của cô, chính là do hắn tặng –

“Uhm, ngày mai cùng tôi đi mua đồ, tôi muốn tặng quà cho một người … tôi thích từ lâu rồi”.

“Tặng cái gì?”

“Gấu Teddy”.

“… Được, để sau nói tiếp nha!”

Kết thúc cuộc gọi, cô phát hiện Cảnh Lan Hiên vẫn đang chăm chú nhìn cô, Ly Minh Phi tự sờ sờ mặt mình. “Sao anh lại nhìn em vậy? Mặt em dính gì sao?”. Ánh mắt hắn khiến cô tự nhiên thấy chột dạ.

Hắn thu lại tầm mắt, mỉm cười, nhưng không có chút nào vui thích, chỉ có miễn cưỡng mà cười.

“Vẻ mặt em vừa rồi, giống như là … cô nữ sinh mong chờ hẹn gặp người yêu vậy”. Có chút ngượng ngùng, hài lòng, còn có phần nhiều chờ mong.

Ly Minh Phi ngẩn ra, vội vã lấp liếm, “Anh đang nói vớ vẩn gì đó?!”. Một cách vô thức, tay cô nắm chặt chú gấu cũ kĩ treo trên túi xách.

Hắn nhìn ra được động tác của cô, “Con gấu đó đã cũ lắm rồi, đường may cũng đã sờn, hôm nào anh mua con khác cho em”.

“Không cần đâu, em thấy nó được rồi!”.

Cảnh Lan Hiên hơi đăm chiêu, dừng lại một lát rồi nói, “Vậy thật tốt”.

“Hửm?”

“Cho dù đã cũ đến muốn vứt đi, nhưng là đồ bên người em, không hiểu vì sao, anh có lúc lại ước ao được như nó”.

Sao cô thấy hắn hôm nay có vẻ kì quái?

***************

Tại khu Đông có một cửa hàng nổi tiếng, chuyên bán các mặt hàng đồ chơi, bên trong có đủ các loại rối hay thú bông hàng hiệu, thỏ Peter, mèo Kitty, gấu Pooh, Pink Panther ….. Cái gì cần đều có, người qua đường thỉnh thoảng vẫn dừng lại trước cửa hàng, lưu luyến không rời, nhưng lại bỏ đi chỉ vì giá cả cao vượt quá sức tưởng tượng.

Vì ý thích của chủ hàng, nguyên gian trưng bày ở tầng một, khoảng chừng 6 mét vuông, đều trưng bày duy nhất gấu Teddy.

Có đủ kiểu đủ loại gấu Teddy, từ loại nhỏ bằng chiếc chìa khóa đến loại lớn ngang bằng người bình thường, đồ trang trí trên thân mỗi chú gấu cũng vô cùng đa dạng, từ trang phục cổ đại, trang phục cô dâu chú rể, cho đến quần áo hải tặc, trang phục quý ông …

Tất cả đều là hàng hiệu chính hãng, nên đương nhiên giá cả cũng không hề rẻ, đủ khiến người mua phải chùn bước.

Khoảng 6 giờ chiều, một đôi nam nữ đẩy cửa bước vào, người nam cao lớn anh tuấn, người nữ xinh đẹp mĩ miều, rất có tố chất làm ngôi sao.

Thấy khách quen tới, chủ cửa hàng liền thân thiện chào đón, “Cô Ly, đã lâu không gặp, gần đây đổi mới không ít a!”

Ly Minh Phi đi tới trước chú gấu Teddy kích thước to hơn cả người, sờ sờ lớp lông xù mềm mại, “Hôm nay đi chọn đồ giúp bạn thôi, hắn muốn mua để đem đi tặng”.

“Có cần tôi giới thiệu không?”

“Không cần, cô Ly chọn là tôi yên tâm rồi”. Tống Chí Dương thẳng thắn nói.

Vừa lúc có mấy người khách đi vào, cô chủ cửa hàng lịch sự nói: “Nếu vậy hai người cứ từ từ mà xem”.

Tống Chí Dương cầm lên một con gấu, thân cao khoảng năm sáu chục cm, vừa nhìn đã ngán ngẩm mà kêu trời, “Thật đúng là phiền phức! Các cô làm sao lại thích thứ này? Tôi thà rằng đem tiền đi ăn còn hơn”.

“Anh có thể không tặng cũng được!”

“Không được, cô ấy chỉ thích cái này”.

“Cô ấy là Thu Hồng sao?”

“….”

“Không nói gì chính là đồng ý”. Ly Minh Phi thở dài, “Coi như là bồi thường đi, cố lên!”

Tống Chí Dương trả gấu bông về chỗ cũ, cảm giác Ly Minh Phi không xấu xa như Thu Hồng từng nói. “Nghe nói, bộ dạng tôi rất giống người yêu đã mất của cô?”. Hắn trực tiếp hỏi thẳng một câu, “Nếu vậy, cô sẽ vì bộ dạng giống mà thích tôi sao?”

“Anh thực sự rất giống anh ấy, giống đến mức … lần đầu tiên gặp anh, tôi còn tưởng anh ấy sống lại”. Cô ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn hắn, nhưng cô biết rõ, dù có giống hơn nữa, cũng không phải là người đó. “Nếu như, tôi hiện giờ không thích ai, có lẽ tôi sẽ thích tướng mạo của anh, nhưng đó chỉ là nhất thời, người tôi thích đã chết từ lâu, mà anh, vĩnh viễn không có khả năng trở thành anh ấy”.

Thật kỳ quái, mới vừa rồi cô còn cảm giác có người đang theo dõi cô, nhưng vừa quay đầu lại không thấy ai, là cô nhạy cảm quá sao?

“Cô biết rất rõ bản thân muốn cái gì”.

“Đó là vì tôi xác định được người trong lòng là ai, mặc dù hiểu, cũng có chỗ không hiểu, nhưng mà …”.Nhìn hắn, lòng cô lại chua xót, “Tôi nghĩ, anh ở đây có thể là thủ đoạn của cô ta, tôi có thể tránh xa anh, nhưng mà, mặt của anh lại rất giống Thành Hãn, thông qua anh, tôi có thể thấy được anh ấy khi còn sống”. Cô mỉm cười, viền mắt từ từ nóng lên, “Vậy nên, mặc kệ mục đích của anh là gì, tôi nghĩ cũng không quan trọng nữa”.

“Cô đang thử tôi sao?”

Ly Minh Phi cười. Những lời này đã khẳng định nghi vấn của cô rồi.

Đưa một người tướng mạo tương tự Lương Thành Hãn đến trước mặt cô, Thu Hồng lần này hạ độc rất nặng, Thu Hồng biết Tống Chí Dương này thích cô ta, cho nên nhất định sẽ phối hợp, định dùng mỹ nam kế sao?

Nhưng Thu Hồng sai rồi, bản tính cô một khi đã có cảm tình với ai, sẽ không vì bất cứ điều gì mà dao động, cô sẽ không vì một người thay thế cho Lương Thành Hãn mà ảnh hưởng đến tình cảm với Cảnh Lan Hiên.

Đối với cô, Lương Thành Hãn là người không ai thay thế được, nhưng đã không thể thay thế được, vậy cô lại càng không thể chỉ vì cái lý do vớ vẩn “tướng mạo giống” mà tùy tiện thay thế hắn.

“Nếu mọi chuyện chỉ là tôi đa nghi, thì tôi thử anh làm gì?”

Cô nàng Ly Minh Phi này … cũng khá là thông minh, hắn lo là nói nhiều sẽ làm hỏng kế hoạch, quyết định chỉ đóng tốt vai diễn ngày hôm nay – một người quan tâm chăm sóc cho “bạn gái” là được rồi.

Tống Chí Dương không ngừng hỏi ý kiến Ly Minh Phi, chọn rồi lại chọn, bất ngờ chuông điện thoại vang lên, cắt ngang bọn họ.

Ly Minh Phi vừa nhìn màn hình, lập tức mở máy, “Anh!”

“Anh xong việc rồi, cùng đi ăn không?”. Cảnh Lan Hiên vừa kết thúc hội nghị trở lại phòng làm việc, mấy ngày nay tâm trạng hắn vẫn nặng nề.

Hắn cho rằng một kẻ tướng mạo giống Lương Thành Hãn sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm với Ly Minh Phi, hắn vốn cho rằng bản thân đủ lý trí để bỏ qua mọi chuyện, nhưng thực tế không phải như vậy, một khi thực sự yêu, cho dù một người lòng dạ rộng rãi cũng trở nên ích kỷ.

Nghĩ ra đủ cách dò hỏi chuyện ở trong lòng, vì sao không quang minh chính đại mà hỏi?

Ghen thì ghen, thừa nhận cũng không có gì phải mất mặt cả.

Ăn? Ly Minh Phi nhìn Tống Chí Dương. “Nhưng mà … Em giờ đang bận”.

“Vậy gặp nhau muộn một chút?”

“Nhưng …”

“Hôm nay anh nhất định phải gặp em!”. Cảnh Lan Hiên cường ngạnh nói, một giây sau ngữ khí lại dịu đi, “Minh Phi, anh muốn nhìn thấy em”

“…. Em biết rồi”. Hẹn xong thời gian cùng địa điểm, cô kết thúc trò chuyện. “Ý, kì lạ ghê!”

Cảm giác có người đang chụp ảnh, cô nhìn lại, vẫn không có gì lạ.

“Anh có nghe thấy tiếng máy ảnh không?”. Cô hỏi Tống Chí Dương.

“Có sao? Có thể là người qua đường chụp mấy con rối ở bên trong”. Hắn cầm một con gấu bông mặc đồ cô dâu, giống như muốn đánh lạc hướng cô, “Cô xem con này thế nào …”

Khoảng nửa giờ sau, rốt cục quyết định mua một con gấu bông đeo nơ, cao 50 cm, hai người rời khỏi cửa hàng, Tống Chí Dương bỗng đem gấu Teddy nhét vào tay cô.

“Anh …”

“Tạm thời gửi ở chỗ cô đi, tôi có việc phải quay về trường quay, nếu như đem túi này về đó, cô ấy sẽ biết tôi định tặng cái gì, vậy còn gì ý nghĩa nữa?”. Hắn cười. “Tôi muốn cho cô ấy một sự ngạc nhiên”.

“Vậy anh gửi lại cửa hàng, ngày mai qua lấy là được rồi”.

“Thứ nhất, tôi không đi xe, chỗ này lại quá xa; thứ hai, tôi định mai tặng cô ấy, nhưng ngày mai cửa hàng lại nghỉ lễ mất rồi”.

Thôi được, giúp người ta đi, sáng mai nhờ trợ lý đem đưa cho hắn là được rồi.

“Vậy cũng được”. Chỉ là lát nữa cô đi gặp Cảnh Lan Hiên, phải giải thích thế nào về con gấu này đây?

Quả nhiên, nửa tiếng sau, phiền phức đã tới.

Đi vào nhà hàng gặp Cảnh Lan Hiên, cô đi thật nhanh tới chỗ hắn ngồi, nhưng con gấu Teddy vĩ đại trên tay khiến cô bị rất nhiều người chú ý.

“Thật ngại quá, em đến muộn rồi”. Vừa rồi bên ngoài cô gặp tắc đường, cho nên bị chậm mất 20’. Ly Minh Phi ngại ngùng ngồi xuống, kéo thêm ghế để đặt túi quà.

“Cứ đi từ từ, em chỉ cần gọi điện nói tắc đường, anh sẽ chờ em mà, trông em gấp đến độ thở hổn hển kìa”. Cảnh Lan Hiên thấy cô mệt mỏi thở dốc, vội đưa ly nước chanh cho cô. “Em đói bụng chưa, có muốn ăn chút gì không?”

“Cũng được”.

Chọn món ăn xong, Ly Minh Phi lấy khăn lau mồ hôi trên trán. “Anh chọn món gì?”

“Cũng giống em”.

“Anh thông minh đấy”. Cô cười. “Anh hôm nay không phải bận việc sao, thế nào lại có thời gian hẹn em vậy?”. Bởi vì vậy, cho nên cô mới đồng ý đi cùng Tống Chí Dương.

“Có một hội nghị bị hủy bỏ, bởi vậy anh mới xong việc sớm. Em thì sao? Vừa nãy anh gọi điện em đang bận làm gì?”

“Thì … thì có việc thôi!”. Cô lảng tránh nói.

“Ở trường quay sao?”

“… Uhm”

“Trước anh nghe nói cô Hùng không phải bị xóa hết cảnh quay mà khó chịu sao, giờ lại đóng tiếp à?”. Hắn nhớ có lần cha hắn nghe nói Ly Minh Phi là người hóa trang riêng cho Hùng Phượng Lâm, thấy tò mò nên xem thử cho biết, cuối cùng nhiệt tình khen ngợi cô, có tài biến hóa một phụ nữ 40 thành cô sinh viên trẻ tuổi.

“Uhm, dù sao … dù sao cô ấy là diễn viên, làm sao lại không cho cô ấy lên hình được”.

“Được rồi, còn con gấu này thì sao?”

Tuy nói chuyện xấu của cô hắn tất cả đều biết, nhưng dù sao nam nữ khác biệt, ai biết hắn có ghen hay không, lại tức giận lên … chuyện Tống Chí Dương cùng gấu Teddy, trước tiên cứ nên giấu đi đã.

“Đó là em mua”. Nếu nói là bạn bè mua để tặng người khác, hắn nhất định sẽ hỏi là người bạn nào, không bằng ngay từ đầu không nói thì tốt hơn.

“Anh đang định mua tặng em một con”

Từ lúc bắt đầu đến giờ, không khí nhìn chung là vui vẻ, nhưng sau đó một thanh âm réo rắt gọi cô từ phía sau, lúc đó Ly Minh Phi mới biết thế nào là như ngồi trên đống lửa.

“Minh Phi, thật trùng hợp, cô cũng ăn cơm ở đây sao?”

Tiếng goi du dương, thân thiết bên tai khiến cô chỉ muốn đào lỗ mà chui xuống, ông trời ơi! Là chị Hùng.

Hùng Phượng Lâm hài lòng tiếp tục chào hỏi Cảnh Lan Hiên, “Anh Cảnh, xin chào!”. Chị hôm nay cũng hẹn ăn cơm với chồng ở chỗ này.

“Đã lâu không gặp”. Trước đây, mấy lần hắn đến đón Ly Minh Phi có gặp chị ta vài lần, giờ cũng lịch sự tiếp chuyện.

Ly Minh Phi thầm thở phào nhẹ nhõm, vẫn chưa đến mức tai nạn chết người. Không được! Cô ra hiệu cho bạn tốt, muốn lôi kéo chị ta đến WC.

“Tôi cùng Ly Minh Phi cũng vài ngày không gặp rồi!”. Không nhìn thấy biểu hiện của Ly Minh Phi, Hùng Phượng Lâm tiếp tục xả giận, “Anh tin được không? Tôi rõ ràng là diễn viên chính, vậy mà bốn ngày nay không có thông báo gì, không, tính cả hôm nay nữa là năm ngày”.

“Cô hôm nay không phải đến trường quay sao?”

“Người ta không gọi đến, tôi còn đến làm gì nữa?”

Cảnh Lan Hiên liếc nhìn Ly Minh Phi, thấy cô né tránh ánh mắt hắn, lại có vẻ chật vật.

Hùng Phượng Lâm như muốn xả hết ức chế trong lòng. “A! Con gấu bông này thật dễ thương a, chắc đắt lắm hả?”

Ly Minh Phi cực kì khủng hoảng, tim cô sắp ngừng đập đến nơi, “À …”

“Nói đến cái này, tôi nhớ Tống Chí Dương lúc trước để ý đến con gấu trên túi cô, anh chàng đó có cảm tình với cô đúng không? Ờ, hắn hình như có nói muốn rủ cô đi mua …”. Lời vừa nói ra khỏi miệng, chị bỗng nhiên phát hiện bầu không khí có điểm bất thường, thôi chết, lắm mồm rồi!

Nhìn sắc mặt bọn họ càng lúc càng kì quái, một người có vẻ cố gắng đè nén lửa giận, người còn lại trông như bị bắt gian tại trận, xấu hổ cúi đầu.

Liếc thấy ông xã đã tới, chị vội vàng nói thêm vài câu rồi rời đi, tránh phải ngồi xem một màn không hay ho gì.

Hùng Phượng Lâm vừa đi khỏi, bầu không khí lại càng lạ, đồ ăn lần lượt đưa lên, Ly Minh Phi vốn đang đói bụng, giờ không còn tâm trí đâu mà ăn uống, cô biết Cảnh Lan Hiên đang tức giận.

“Em … Cái kia …”. Hít sâu! Nói thế nào cũng là cô sai, cũng nên giải thích rõ ràng. “Tống Chí Dương kia là người trong đoàn làm phim, em với hắn thực sự không có gì!”

“Nếu không có gì, vì sao phải nói dối?”

“Bởi vì …”

Cảnh Lan Hiên nhìn cô nỗ lực mà trở nên chật vật, bỗng nhiên thấy tự chua xót cùng đáng buồn, hắn dựa vào cái gì mà trách cô? Yêu một người không phải nên ngọt ngào, rất tự do, rất vui vẻ sao?

Hắn thở dài, “Bởi vì người tên Tống Chí Dương kia, bộ dạng giống hệt như Lương Thành Hãn, đúng không?”

Ly Minh Phi kinh ngạc, trừng mắt nhìn hắn, “Anh …”

Hắn vì sao biết Tống Chí Dương và Lương Thành Hãn giống nhau?

Có thể lúc trước hắn đến trường quay nhìn thấy Tống Chí Dương, cũng biết anh ta là ai, nhưng còn Lương Thành Hãn? Hắn đã gặp anh bao giờ đâu!

“Anh … Anh từng gặp qua Thành Hãn?”. Cô không thể tin hỏi.

Cảnh Lan Hiên nhìn cô, thương yêu tràn ngập trong đáy mắt, “Anh thông qua nhật ký mà quen biết anh ta, cũng coi như thông qua đó mà biết em, dần dần nảy sinh cảm tình với một người chưa từng gặp mặt”.

Thì ra, đây là lý do hắn nói đã thích cô từ lâu.

Yên lặng một lúc, cô hỏi, “Anh vì sao có nhật ký của anh ấy?”

“Em còn nhớ không? Anh từng nói khi còn ở nước Mỹ có một lần bị tai nạn, khiến anh không còn thị lực. Nhưng nhờ anh ấy, anh lại một lần nữa nhìn thấy thế giới, những cuốn nhật ký là cha mẹ anh ta đưa cho anh, nhờ thế anh mới tìm thấy em giữa những dòng chữ viết trong đó, chậm rãi sinh ra cảm tình với em, sau khi gặp em tình cảm đó trở thành tình yêu, anh muốn thay anh ấy ở bên em”.

Ly Minh Phi đôi mắt đỏ dần, không biết vì nhớ tới Lương Thành Hãn, hay bởi vì những lời Cảnh Lan Hiên nói, cô tự hỏi, phải chăng là do số phận an bài?

“Ngay từ đầu … anh vì sao không nói cho em biết?”

Hắn thở sâu, nhớ tới Thu Hồng đã từng châm chọc hắn, Cảnh Lan Hiên quyết định phải đối mặt với nỗi sợ trong lòng hắn, “Bởi vì anh yêu em! Anh theo đuổi em, thà rằng em không thích anh, chứ không thể chịu được …”, hắn nhìn thẳng mắt cô, như muốn nhìn thấu cô, muốn biết trong tim cô có chỗ dành cho hắn hay không? “Em nhìn anh để tìm kiếm bóng dáng của anh ấy, vẫn đắm chìm trong thế giới có hắn, hay là, em đến với anh, chỉ để tìm cảm giác có được anh ta”.

Ly Minh Phi kinh hoảng nhìn hắn.

“Nhưng mà, sau khi Tống Chí Dương xuất hiện, anh nghĩ mình đã suy nghĩ quá nhiều”. Hắn miễn cưỡng mỉm cười.

“Liên quan gì đến anh ta?”

Hắn đau lòng nhìn cô, “Minh Phi, từ lúc em vì hắn mà nói dối anh, đã chứng minh em có lưu tâm đến hắn. Thực ra, anh cũng không hề quá ngạc nhiên, giống như anh đã biết chuyện này thế nào cũng xảy ra, chỉ phải chờ nó xảy ra mà thôi, dù sao từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, em cũng không hề giấu giếm tình cảm với Lương Thành Hãn, cái đêm chúng ta ở cùng nhau, em chỉ là bởi vì …”. Hắn nhắm mắt lại, hầu như không thể chịu đựng được, nhưng vẫn tiếp tục nói ra: “Ánh mắt của anh giống anh ta”.

“Không phải như thế!”. Ly Minh Phi vội vàng phủ nhận.

Cảnh Lan Hiên trìu mến nhìn cô, “Nghi ngờ làm tổn thương người, anh biết sau này có thể sẽ không còn tin tưởng như trước nữa, thậm chí sẽ bởi vì nghi kị mà làm em đau lòng, yêu một người giống như thế này không phải gọi là yêu, mà là dằn vặt lẫn nhau. Minh Phi, đến lúc này, điều tốt nhất anh có thể làm, chỉ là chia tay mà thôi”.

Ly Minh Phi lắc đầu, nước mắt thế nào cũng không kiềm chế được, từng giọt từng giọt rơi xuống.

“Có chuyện anh phải nói cho em, Lương Thành Hãn không phải vì em mà vứt bỏ Thu Hồng. Cô ta chưa bao giờ là người yêu của hắn, bọn họ chỉ là bạn từ thuở nhỏ, tuy cô ta thích Thành Hãn, nhưng hắn vẫn chỉ coi là em gái. Ngày hôm nay nếu em không xuất hiện, Thành Hãn cũng sẽ không yêu cô ta, hắn đã viết như vậy trong nhật ký”.

Ly Minh Phi nước mắt chan chứa, không nói nên lời. Năm đó Lương Thành Hãn cũng nói như vậy, như mặc cảm sâu nặng khiến cô không dám tin, sau đó vì Thu Hồng đau khổ mà khóc lóc cầu xin, chỉ trích cô, khiến cô lại càng không thể tha thứ cho mình.

“Anh sao lại cho em biết những điều này?”

“Em cùng hắn là một cặp đôi hoàn hảo, hắn là một người rất tốt, em từng có được người như hắn quả thực là may mắn, cho nên, đừng tự dằn vặt mình về những chuyện đã qua”.

Hắn muốn buông tay, nhưng lại nói cho cô những chuyện này, đôi mắt cô tràn ngập nước, lồng ngực đau như muốn vỡ tung ra! Cô không muốn như vậy, cô cần hắn cường ngạnh, bất chấp tất cả mà nắm tay cô, hắn có biết không?!

Thế nhưng … chính hành động của cô làm cho hắn bất an, một đoạn tình yêu trong quá khứ khiến cô day dứt không rời, lại khiến cô không để ý đến tình cảm hắn dành cho cô, bởi vì hắn đối với cô quá tốt, quan tâm chăm sóc cô, cũng bởi vì tình cảm này đến quá dễ, dần dần như vậy, cô đã tự cho rằng dù cô yêu hắn nhiều hay ít, Cảnh Lan Hiên đều vĩnh viễn ở bên cạnh cô.

Là do cô tự làm tự chịu! Là tự cô phá hỏng tình yêu của chính mình.

Khi đã yêu không nên tự thu mình vào vỏ ốc, nhưng khi hắn nhìn ánh mắt ngập tràn cô đơn của cô, bản thân hắn cũng cảm thấy cô quạnh.

Trong lúc bọn họ đang loay hoay chật vật, một người dung mạo giống hệt Lương Thành Hãn xuất hiện, làm xáo trộn không khí giữa họ, khiến cho cô vì hắn mà nói dối Cảnh Lan Hiên!

Giờ đây hắn muốn buông xuôi, cô nên làm gì bây giờ?

Làm thế nào đây?

Không được! Cô không phải loại người nhu nhược, chỉ biết tự trách bản thân sao lại bị chồng ruồng bỏ như vậy!

Cô là Ly Minh Phi, ma nữ Ly Minh Phi, bất kể gặp phải trở ngại gì, cô cũng đều giải quyết được!

Cô có thể làm được!