Đông Phương Ngôn Diễm im lặng nghe tất cả những gì Vu Hoằng Dương nói. Anh nói đúng, với những loại người như Vu Bách An thì nhẫn nhịn chẳng giải quyết được vấn đề mà chỉ càng làm hắn được nước làm tới.
Đông Phương Ngôn Diễm nhẫn nhịn không đáp trả Vu Bách An không phải vì cô không dám mà vì cô sợ Vu Hoằng Dương sẽ khó xử bởi dù sao Vu Bách An cũng là anh của Vu Hoằng Dương.
“Mẹ cũng đứng ra bệnh vực em rồi, em không sao đâu. Anh đừng lo nhé.”
“Em vùng dậy anh xem nào? Anh chống cho em, em sợ cái gì chứ?”
“Như thế sẽ làm anh khó xử.”
“Việc anh khó chịu nhất em biết là gì không? Chính là thấy em như vậy đấy. Anh không sợ hắn ta, đừng nói là Vu Bách An cho dù là ai đi chăng nữa mà dám đụng đến em anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua.”
Đông Phương Ngôn Diễm biết Vu Hoằng Dương vì yêu cô nên anh mới như vậy nhưng dù sao cũng là người một nhà, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.
“Em hứa đây sẽ là lần cuối. Sau này sẽ không để ai bắt nạt em nữa.”
“Em sẽ dựa dẫm vào anh nhiều một chút, như vậy được rồi chứ. Đừng bày ra vẻ mặt khó chịu như thế với em nữa mà.”
“Em nói câu này rất nhiều lần rồi. Anh không tin nữa, em chứng minh cho anh thấy đi.”
“Được rồi. Đừng nhăn nhó nữa sẽ mau già đấy.”
“Em biết vì sao mẹ luôn hối anh và em tổ chức hôn lễ không?”
“Sao ạ?”
“Mẹ muốn chính thức cho mọi người biết em chính là con dâu của Vu gia để không ai có cơ hội chì chiết em nữa. Muốn em danh chính ngôn thuận ở bên cạnh anh.”
Đông Phương Ngôn Diễm rất cảm kích trước tình cảm mà Vu phu nhân dành cho cô: “Mẹ vẫn luôn quan tâm em như thế mà.”
“Ý em thế nào?”
“Hửm?”
“Về chuyện hôn lễ của chúng ta, em muốn như nào?”
Đông Phương Ngôn Diễm làm ra vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ: “Để em nghĩ thêm nhé.”
“Nhưng mà hình như anh vẫn chưa cầu hôn em thì phải? Vu tổng à, anh như vậy là không có được đâu nhé.”
“Anh biết mình nên làm gì mà, em yên tâm.”
Vu Hoằng Dương và Đông Phương Ngôn Diễm cũng đã tính đến chuyện tổ chức hôn lễ, dự sẽ một phen làm chấn động cả giới truyền thông.
Trong thời gian lên kế hoạch cho lễ cưới sắp đến, Đông Phương Ngôn Diễm vẫn đến Lạc Thần làm việc, cô đang chuẩn bị thiết kế một bộ trang sức mới, dự kiến sẽ ra mắt vào khoảng cuối tháng.
Trưởng phòng thiết kế vừa kết thúc cuộc họp giao ban với các lãnh đạo để đưa ra các phương án, các chiến lược phát triển sản phẩm trong giai đoạn tiếp theo của Lạc Thần. Cuộc họp kéo dài trong nhiều giờ đồng hồ khiến ai cũng lâm vào trạng thái mệt mỏi.
Cô kết thúc cuộc họp liền trở về phòng làm việc, mệt mỏi lên tiếng: “Mọi người tranh thủ nộp thiết kế cho tôi vào tuần tới nhé.”
“Gấp vậy sao trưởng phòng?”
“Ừ, ban lãnh đạo cần có phương án kinh doanh cụ thể cho giai đoạn tới nên phòng chúng ta cũng cố gắng sắp xếp để hoàn thiện sản phẩm đi.”
“Dạ vâng.”
Trưởng phòng thiết kế nhìn thấy Đông Phương Ngôn Diễm đang cặm cụi đi lại các đường nét cho các thiết kế của mình liền trầm trồ lên tiếng: “Ngôn Diễm, cô đúng là rất có tài năng ở mảng thiết kế trang sức hoàn kim này đấy.”
“Không hổ danh là du học Singapore về, Lạc Thần có được một nhân viên như cô đúng là may mắn mà.”
“Trưởng phòng, chị quá lời rồi. Tôi sẽ có gắng thu xếp thời gian để hoàn thành đúng hạn cho chị, chị yên tâm.”
“Với năng lực của cô thì tôi còn gì để nghi ngờ nữa chứ.”
“Cảm ơn chị đã tin tưởng em.”
“Cố gắng nha.”
“Dạ.”
Thư Nhiễm và Nhã Tịch nhìn thấy Đông Phương Ngôn Diễm ngày càng được trọng dụng, trong lòng lại nảy sinh sự đố kỵ, ghen ghét dành cho Ngôn Diễm.
“Không biết dùng trò mèo gì mà hết lần này đến lần khác đều được sếp lựa chọn. Một lần có thể là do may mắn chứ nhiều lần như vậy thì chúng ta nên đặt dấu chấm hỏi có phải không mọi người?” Thư Nhiễm lên tiếng đá đểu Đông Phương Ngôn Diễm.
“Một lần có thể là do may mắn chứ nhiều lần thì chắc chắn là do tôi có năng lực rồi, cô Thư nói có phải không?”
“Cua đồng dính tí nước biển lại nghĩ mình là hải sản. Vẫn chưa tài đâu.”
“Tôi cũng đâu nói mình là hải sản, sao thế? Sáng giờ ai ghẹo gì cô à, sao chưa gì mà đã giãy lên thế?”
Bị Đông Phương Ngôn Diễm vặn ngược lại, cô ta tức tối đến đỏ cả mặt, cặp mắt liên tục lườm nguýt về phía Ngôn Diễm nhưng chẳng làm gì được Ngôn Diễm cả.
“Lườm lườm liếc liếc cái đéo gì? Cảm thấy nuốt được thì nhào vô nuốt mẹ đi. Bà đây chấp hết.”
“Mày…”
“Đừng nghĩ tôi im lặng là tôi sợ cô. Có gan thì cứ nhào dô, đừng ở đó múa mồm.”
Thư Nhiễm đương nhiên không dám làm gì Đông Phương Ngôn Diễm vì nếu cô ta động tay động chân thì chắc chắn mọi người sẽ đứng về phía Ngôn Diễm.
Thư Nhiễm tức tối bỏ về chỗ ngồi, trong lòng vẫn hậm hực không thôi: “Ngôn Diễm, cô đợi đó.”
Cảm giác của Đông Phương Ngôn Diễm lúc này cực kỳ sảng khoái, cực kỳ thoải mái khi đáp trả lại những lời lẽ cay nghiệt của Thư Nhiễm. Cô đã hứa với Vu Hoằng Dương sẽ không để ai ăn hiếp mình thì chắc chắn cô sẽ làm được, dù sao sau lưng cô còn có Vu Hoằng Dương chống lưng cho cô.
Những gì diễn ra ở phòng thiết kế đều được Trần Dịch Phong thu gọn vào tầm mắt, màn đáp trả của Đông Phương Ngôn Diễm dành cho Thư Nhiễm cũng được anh ghi lại một cách sắc nét nhất.
Trần Dịch Phong nhanh chóng đi về phía phòng làm việc của Vu Hoằng Dương.
“Chủ tịch.”
“Có chuyện gì không?”
Trần Dịch Phong đưa đoạn video vừa rồi cho Vu Hoằng Dương xem: “Chủ tịch, ngài xem.”
Vu Hoằng Dương không hiểu Trần Dịch Phong đang muốn nói đến chuyện gì, khẽ nhíu mày lên tiếng: “Có chuyện gì cậu nói đi, đưa cái này tôi xem làm gì?”
“Có liên quan đến thiếu phu nhân.”
Vu Hoằng Dương nghe Trần Dịch Phong nhắc đến Đông Phương Ngôn Diễm liền cầm điện thoại lên xem. Tất cả những gì đang chiếu trên màn hình điện thoại, Vu Hoằng Dương khẽ nhếch môi tạo thành một đường cong tuyệt đẹp.
“Gửi nó qua cho tôi.”
“Vâng.”
Trần Dịch Phong gửi đoạn video qua cho Vu Hoằng Dương rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Vu Hoằng Dương cầm lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Đông Phương Ngôn Diễm: “Em vào phòng làm việc của anh, anh có chuyện muốn nói.”
Bên kia nhanh chóng trả lời: “Gấp không ạ? Em đang bận.”
“Gấp.”
Đông Phương Ngôn Diễm nhanh chóng gác lại công việc để vào gặp Vu Hoằng Dương.
“Anh tìm em có việc gì thế?”
“Lại đây.”
Đông Phương Ngôn Diễm đi lại gần liền bị anh kéo ngồi vào lòng anh, môi anh trực tiếp áp xuống hôn lấy cô.
“Anh làm gì đấy? Đang ở nơi làm việc.”
“Thưởng cho em.”
“Thưởng cái gì chứ?”
“Hôm nay Vu thiếu phu nhân đã biết vùng lên phản kháng những thành phần đố kỵ, rất đáng được thưởng.”