Vu Hoằng Dương đeo cà vạt xong, nhanh chóng đi về phía Đông Phương Ngôn Diễm nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn.
“Anh đi làm đây, em ở nhà ngoan nhé.”
“Sao em nghe cứ như anh đang dặn dò con gái thế nhỉ?”
“Có thêm một cô con gái cũng tốt. Tốt nhất là nên đáng yêu như em vậy, đừng có dành vợ của ba nó như cái thằng nhóc con kia.”
Đông Phương Ngôn Diễm khẽ đánh vào tay anh: “Anh nói chuyện đi đâu vậy?”
“Anh nói thật mà, anh rất thích có con gái.”
“Vì con gái sẽ không tranh vợ với anh à?”
“Không, con gái sẽ đáng yêu giống em vậy.”
Vu Hoằng Dương đưa tay nhéo nhẹ vào hai bên má cô: “Rất đáng yêu.”
“Anh đi làm đi.”
“Ừ, anh đi làm nhé.”
“Dạ.”
Đông Phương Ngôn Diễm mơ màng đáp lại một tiếng rồi không nói gì thêm nữa, chỉ chốc lát sau cô đã nghe thấy thanh âm Vu Hoằng Dương xoay người rời đi.
Sau khi Vu Hoằng Dương rời đi, Đông Phương Ngôn Diễm không biết tại sao lăn qua lộn lại cũng ngủ không được, định mặc quần áo rời giường, nhớ lại trận hoan ái kịch liệt và kích thích tối hôm qua, trái tim Đông Phương Ngôn Diễm đột nhiên đập rộn lên, mặt cùng bắt đầu đỏ và có cảm giác nóng lên.
Đông Phương Ngôn Diễm ở nhà đưa Vu Thời Gia Hưng về Vu gia để ông bà Vu có thể chơi cùng cháu. Ông bà Vu nhìn thấy Đông Phương Ngôn Diễm đưa cháu về chơi thì vui vẻ, hớn hở ra mặt.
“Hai mẹ con về chơi đấy à.”
“Ba mẹ.”
“Đã ăn gì chưa. Mẹ có làm bánh trong bếp, cùng ăn nhé?”
“Dạ.”
Vu Thời Gia Hưng được ông nội bế đi dạo còn Vu phu nhân và Đông Phương Ngôn Diễm cùng nhau ăn bánh, uống trà tâm sự.
“Hai đứa sống bên đó tốt không? Hay về đây sống cùng ba mẹ nhé?”
“Dạ anh Dương rất tốt với con, mẹ yên tâm nhé.”
“Ừm, nó mà dám ăn hiếp con thì con cứ nói với mẹ.”
“Dạ không có đâu ạ.”
“Chưa gì mà đã bênh chồng rồi.”
“Nó đâu rồi? Hôm nay không về cũng hai mẹ con sao?”
“Anh ấy có cuộc họp quan trọng nên không về cùng con ạ.”
“Ừm mẹ biết rồi. Hai đứa hạnh phúc là mẹ vui rồi.”
“Dạ.”
“Việc tổ chức đám cưới hai đứa tính tới đâu rồi, dù sao Gia Hưng cũng đã cứng cáp rồi. Hai đứa nên tổ chức hôn lễ đi.”
“Dạ con sẽ bàn bạc với anh ấy ạ.”
“Ừ.”
Buổi tối, Đông Phương Ngôn Diễm ở lại Vu gia chuẩn bị bữa tối cùng Vu phu nhân.
“Con gọi bảo Hoằng Dương về đây ăn cơm luôn nhé?”
“Để con đi đón anh ấy.”
“Ái chà chà, được quá nhợ.”
“Còn chỗ này mẹ làm nốt giúp con với. Con đi đón anh ấy về cùng ăn cơm luôn ạ.”
“Ừ để đấy mẹ làm cho. Con đi đi, lái xe cẩn thận đấy.”
“Dạ con biết rồi.”
Đông Phương Ngôn Diễm chào tạm biệt Vu phu nhân, vui vẻ lái xe đến tập đoàn đón Vu Hoằng Dương. Cô đậu xe gần tập đoàn tránh sự chú ý của mọi người, cô lấy điện thoại ra gọi cho anh.
“Alo?”
“Anh đây.”
“Vẫn còn làm việc sao? Không về ăn cơm với mẹ con em à?”
Nghe Đông Phương Ngôn Diễm hỏi, Vu Hoằng Dương khẽ đưa mắt nhìn đồng hồ, cũng đã gần bảy giờ tối.
“Anh chuẩn bị về ngay đây.”
“Anh xuống dưới đi.”
“Hả?”
“Em đến đón anh về ăn cơm.”
“Anh có đi xe mà, em gọi điện bảo anh là được rồi sao lại lái xe đến chứ.”
“Xe anh có thể đưa cho Trần Dịch Phong lái cơ mà. Em đến đón anh không được sao? Hay là Vu tổng không muốn em đến.”
“Đợi anh 5 phút, anh xuống ngay đây.”
“Em đợi.”
Vu Hoằng Dương tắt điện thoại, nhanh chóng thu dọn đồ đạc. Anh quẳng chìa khóa xe cho Trần Dịch Phong: “Hôm nay cậu lái xe về đi, vợ tôi đến đón rồi.”
“Dạ vâng.”
Vu Hoằng Dương sợ Đông Phương Ngôn Diễm đợi lâu nên tức tốc đi xuống. Nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đậu bên đường, anh liền nhanh chóng đi đến.
Đông Phương Ngôn Diễm nhìn thấy anh liền chủ động xuống xe, mở cửa ghế phụ cho anh ngồi vào: “Vu tổng, xin mời.”
“Em lại bày trò gì đấy Diễm, đưa đây anh lái cho.”
Đông Phương Ngôn Diễm hờn dỗi: “Anh không tin tưởng em à?”
“Anh cứ ngồi yên đấy, hôm nay em lái xe.”
“Được, em lái cẩn thận.”
“Hửm?” Đông Phương Ngôn Diễm nhăn nhó khi anh không tin tưởng tay nghề lái xe của cô.
“Vợ anh còn ngon, con anh chưa kịp lớn. Anh mới cua được vợ anh một thời gian thôi, còn chưa hưởng thụ hết sự hạnh phúc của hôn nhân. Thế nên làm phiền em lái xe cẩn thận một chút.”
“Vu Hoằng Dương… Anh quá đáng.”
“Về thôi.”
Đông Phương Ngôn Diễm lái xe đưa anh về Vu gia.
“Em không đưa anh về nhà mà đưa anh đi đâu đấy?”
“Về Vu gia, hôm nay chúng ta về đó ăn cơm.”
“À.”
Cả hai ở lại Vu gia dùng cơm tối với ông bà Vu. Mọi người cũng đề cập đến hôn lễ của cô và anh nhưng quyết định vẫn là ở cả hai. Người lớn để anh và cô quyết định chứ không can thiệp nhiều, chỉ cần cả hai cảm thấy thoải mái là được.
Vu phu nhân muốn giữ mẹ con Đông Phương Ngôn Diễm ở lại ngủ nhưng Vu Hoằng Dương nhất quyết không đồng ý, một hai đòi về nhà riêng.
Vu Thời Gia Hưng ngoan ngoãn nằm trong vòng tay Đông Phương Ngôn Diễm ngủ một mạch từ Vu gia về đến nhà.
“Anh đi tắm đi, em cho con đi ngủ.”
“Ừ.”
Đông Phương Ngôn Diễm cho con ngủ xong, trở lại đã thấy Vu Hoằng Dương yên vị trên giường, vẻ mặt khá đăm chiêu.
“Anh đang nghĩ gì mà đăm chiêu thế?”
“Em có thật sự coi anh là người nhà của em không vậy Diễm?”
Đột nhiên Vu Hoằng Dương nói chuyện với cô với giọng điệu này khiến Đông Phương Ngôn Diễm nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Anh nói như vậy là sao? Em không hiểu.”
“Sao có chuyện gì em cũng im lặng chịu đựng một mình hết vậy? Anh không đáng để em chia sẽ, để em dựa dẫm vào à?”
“Anh nói gì em không hiểu?”
“Em định một mình chịu đựng đến bao giờ nữa? Anh biết cả rồi.”
Đông Phương Ngôn Diễm dần trở nên mất kiên nhẫn với anh khi anh mãi không chịu nói có chuyện gì đã xảy ra nhưng vẫn một mực bày ra thái độ khó chịu với cô.
“Anh biết chuyện gì chứ? Anh nói chuyện sợ người khác hiểu đấy à?”
“Sao em không nói anh nghe về việc em gặp Vu Bách An? Hắn ta xúc phạm em như thế mà em vẫn không chịu chia sẻ với anh là sao vậy Diễm? Anh có thể làm chỗ dựa cho em cơ mà.”
“Sao lúc nào em cũng âm thầm chịu đựng hết vậy?”
“Anh không thích em hiền lành với những kẻ ức hiếp mình như vậy. Em biết không, anh thật sự rất ghét khi thấy em hiền lành tử tế để bọn họ bắt nạt em.”
“Em có thể đanh đá, có thể hung dữ không sao hết nhưng tuyệt đối đừng để ai bắt nạt em có được không? Coi như anh xin em đấy Diễm, nhìn thấy em như vậy anh rất đau lòng em biết không?”
Vu Hoằng Dương không kiểm soát được nữa, tức giận đến run người khi nghe Vu phu nhân kể lại những gì Vu Bách An nói về người phụ nữ của anh.