Tinh Môn (Dịch)

Chương 21: Từng Giết Thần Bí Giả?




Chương 21: Từng Giết Thần Bí Giả?

Lý Hạo kìm nén chấn động trong lòng xuống, nghiêm mặt đáp: “Đây là một trong các vụ án tự thiêu mà ta đã báo cáo lên Tuần Kiểm Ti, không biết Lưu đội trưởng đã biết chưa?"

“Biết rồi!"

“Ta và Trương Viễn là bạn thân, đêm nay ta tới nhà của Trương Viễn là muốn kiểm tra thử xem có manh mối gì không, bởi vì ta chắc chắn Trương Viễn bị ai đó giết chết, không phải do tai nạn..."

Lý Hạo bình tĩnh lại, trầm giọng nói: “Khi ta đến nhà Trương Viễn thì phát hiện hình như thật sự có người đang theo dõi nơi này. Hơn nữa, ta thường xuyên đến nhà cậu ấy nên nắm rất rõ cách bài trí trong nhà, chắc chắn đã có ai đó từng xáo trộn đồ đạc bên trong, không những thế, ta còn tìm thấy một số dấu chân khả nghi trên bức tường bên ngoài sân.”

Lý Hạo nói nhanh: “Căn nhà này đã lâu không có người ở. Hầu hết những gia đình xung quanh cũng đã chuyển đi. Trương gia lại còn ở nơi sâu nhất của con phố. Theo lý mà nói thì không thể có người lui đến nơi đây mới phải..."

“Đưa ta đi xem!"

Lưu Long đã hiểu rõ vấn đề. Dứt lời, ông bèn ra lệnh cho mọi người: “Phong tỏa toàn bộ khu phố cổ, tra xét từng nhà, hỏi xem có ai từng chứng kiến người lạ mặt nào lui tới quanh đây hay không!"

“Không cho bất luận kẻ nào rời đi! Chống cự thì đánh gục ngay tại chỗ!"

“Rõ!"

Đội ngũ lĩnh mệnh, cấp tốc hành động, di chuyển cực nhanh, chẳng mấy chốc cả con phố đều trở nên huyên náo.

. . .

Lý Hạo dẫn Lưu Long đến một nơi tối tăm ở bức tường bên ngoài nhà họ Trương.

Không cần Lý Hạo nói gì thì thân là một tuần kiểm kỳ cựu, Lưu Long đã lập tức phát hiện trên mặt đất đúng là có vài vết chân nông, ông ta nhanh chóng ngồi xổm xuống kiểm tra kỹ càng, ánh mắt dần dần thay đổi.

“Hừ!"

Vài người tinh nhuệ trong đội chấp pháp vẫn luôn đi theo sau ông, lúc này đều im lặng chờ lệnh của đội trưởng.

“Ngô Siêu, ngươi tới xem một chút!" Lưu Long gọi một người trong số đó tiến lên, người này có vẻ là dân chuyên nghiệp trong mảng điều tra, trên tay y đã đeo sẵn găng trắng, vừa nghe lệnh liền cúi xuống tỉ mỉ quan sát.

Một lúc sau, trong mắt Lý Hạo chỉ là một dấu chân nhưng vị chấp pháp trung niên gầy yếu này lại cho ra rất nhiều thông tin.

“Nghi phạm là nam! Cao khoảng 1m8, cân nặng không rõ, vết chân khá nông, vết tích sâu nhất hẳn là để lại khoảng hai giờ trước. Nông nhất, có lẽ là hơn nửa năm."

“Thực lực không yếu, xét theo dấu chân để lại cũng không thấp hơn cấp hai, còn có thể mạnh hơn!"

Lưu Long biết Lý Hạo là nhân viên phòng Cơ Yếu nên sẽ không hiểu rõ về việc phân chia cấp bậc, vì vậy bèn tốt tính giải thích: “Không dựa theo vũ khí hay những thứ tương tự mà chỉ đơn thuần là phân theo thân thủ, đội chấp pháp sẽ phân loại những phần tử nguy hiểm thành ba cấp!”

“Cấp một là mạnh nhất, cấp ba là yếu nhất!"

“Bất cứ ai có thể trực tiếp giết một thành viên trong phòng Cơ Yếu của ngươi đều là tội phạm cấp ba!"

Lý Hạo hơi lúng túng, khẽ nói nhỏ: “Phòng Cơ Yếu của chúng ta có 28 người, còn có một vài lão tuần kiểm..."

Nói cách khác, phải chăng Lưu Long đang phóng đại?

Lưu Long không chút khách sáo, thẳng thừng chế nhạo: “Vương Kiệt, trưởng phòng Cơ Yếu của ngươi trước kia cũng không yếu, tính ra cũng có chút bản lĩnh, nếu không sẽ không lên được vị trí trưởng phòng! Nhưng kể từ khi ông ta được chuyển đến phòng Cơ Yếu thì đã sớm không còn rèn luyện ngày ngày nữa. Bây giờ chỉ tính riêng đội chấp pháp của ta, ngay cả một thành viên bình thường nhất cũng có thể lấy mạng Vương Kiệt, chớ nói chi những phần tử chúng ta đã chỉ định là nguy hiểm!”

“Ngươi nên hiểu rằng không phải tất cả những tên đạo tặc đều đáng được chúng ta phân loại là nguy hiểm. Cho nên phàm là kẻ có thể được phân loại đều cực kỳ nguy hiểm!"

“Ba năm trước, ở Ngân Thành đã xảy ra một vụ thảm sát. Tên khốn tay không tấc sắt đã giết chết 32 người nhà họ Hồ bằng chỉ trong một đêm mà chúng ta cũng chỉ xếp hắn ở cấp 3!"

“Ở Ngân Thành nhiều năm qua, những tên tội phạm có thể được phân cấp không có mấy ai đâu."

Nghe tới đây, Lý Hạo đã sáng tỏ.

Những tên tội phạm cấp ba thực sự đã rất khủng khiếp.

Tất nhiên, đây là tiêu chuẩn xếp loại của đội chấp pháp chứ không phải tiêu chuẩn chung, trong phòng Cơ Yếu cũng ít người đề cập đến.

Nghĩ đến lời Ngô Siêu nói ban nãy, dấu chân này có thể thuộc về kẻ cấp hai hay thậm chí cấp một, ánh mắt Lý Hạo không khỏi tối sầm, có điều thật lòng cũng không phải quá kinh ngạc, có lẽ kẻ kia là thần bí giả, trong khi cấp bậc mà đội chấp pháp xác định chỉ là dành cho một số người bình thường.

Lý Hạo chỉ thấy ngạc nhiên bởi vì lời theo lời Lưu Long, chỉ mới tội phạm cấp ba thôi mà thực lực bọn họ đã mạnh như vậy, thế thì nói không chừng những kẻ có năng lực thần bí kia còn kinh khủng ngoài sức tưởng tượng của hắn.

Hơn nữa, hắn càng ngạc nhiên hơn khi Ngô Siêu có thể phán đoán được nhiều thứ chỉ bằng cách nhìn vào dấu chân.

Lúc này, người đàn ông trung niên gầy gò tên Ngô Siêu kia chợt liếc nhìn Lý Hạo, nở nụ cười có phần khiến người khác phát sợ, y thì thầm: “Có phải đồng chí Lý đang cho rằng ta chỉ nói hưu nói vượn?"

Lý Hạo giật mình, vội vàng lắc đầu, “Không phải, ta chỉ thấy tò mò về bản lĩnh của Ngô đại ca thôi."

“Học viên từ Ngân Thành Cổ Viện mà lại khiêm tốn như vậy sao?"

Ngô Siêu cười khẽ, “Học viên cổ viện đều mắt cao hơn đầu, trông ngươi thật khác bọn họ. Hừm, cũng đúng, dù sao ngươi đã bỏ học cả năm nay, hơn nữa hiện tại còn là người của Tuần Kiểm Ti!"

Như cố ý bộc lộ trước mặt Lý Hạo, Ngô Siêu nhẹ nhàng giẫm chân một cái, nhảy lên cực cao rồi lập tức tiếp đất, để lại một dấu chân khá rõ.

Lúc này, Ngô Siêu liền nói: “Những người có kỹ năng khác nhau sẽ có phản ứng khi tiếp đất khác nhau, độ sâu khi để lại dấu chân cũng khác biệt, thậm chí cả phần trước và sau của toàn bộ dấu chân, phần nào rơi trước, tư thế cụ thể hạ cánh ra sao cũng có thể được khôi phục!”

“Từ tư thế tiếp đất, tiến hành đẩy ngược trở lại thì chúng ta có thể phán đoán thêm thông tin... Dấu chân được tìm thấy trên hiện trường với các sắc thái khác nhau, khi tiếp đất, phải là dấu chân để lại do rơi từ độ cao vài mét. Nhưng nó không đủ sâu, có nghĩa là đối phương có thể dễ dàng điều khiển các cơ toàn thân...”

Y giải thích rất tỉ mỉ, trong những trường hợp bình thường, điều này là hoàn toàn không cần thiết.

Nhưng vì Lý Hạo vốn là người của Tuần Kiểm Ti bọn họ, vả lại hắn còn là người giữ mối quan hệ chặt chẽ với cổ viện, thế nên ông ta kiên nhẫn nói thêm vài lời.

Lưu Long đứng bên cạnh cũng im lặng lắng nghe, không hề ngăn cản cấp dưới.

Chờ tới khi Ngô Siêu nói xong, Lưu Long mới đứng dậy đi tra xét tiếp, ông nhìn xung quanh một lượt rồi lại nhìn về phía nhà cũ của Trương gia, lẩm bẩm: “Lá gan không nhỏ, sau khi giết người xong hắn còn dám tới đây theo dõi nhiều ngày!"

Ngô Siêu khẽ cười, “Đội trưởng, đối phương to gan lớn mật không phải là chuyện bình thường sao? Đội chấp pháp Ngân Thành chúng ta... cũng chưa chắc có thể làm gì đối phương."

“Tại sao không?"

Ánh mắt Lưu Long nhất thời trở nên cực kỳ lạnh lẽo, “Có vài người luôn cảm thấy bản thân mình cao siêu nên không để kẻ khác vào mắt, nhưng những năm qua, đội chấp pháp Ngân Thành chúng ta lẽ nào chưa từng giết những tên gia hỏa cao cao tại thượng kia?”

Lời này vừa nói ra, các thành viên khác trong đội chấp pháp đều ưỡn ngực tỏ vẻ nghiêm nghị hơn hẳn.

Không ai chú ý tới sắc mặt Lý Hạo lúc này đang biến đổi.

Đây là có ý gì?

Có phải Lưu đội trưởng đang nói về thần bí giả?

Đội chấp pháp Ngân Thành đã từng giết thần bí giả ư?

Vừa lúc Lý Hạo nghĩ tới đây, Lưu Long bất chợt quay đầu nhìn hắn.