Chương 20: Tuần Kiểm Ti Vào Cuộc
"Viên lão bớt giận, bọn ta lập tức xử lý đây, Viên lão yên tâm!"
Đối diện máy truyền tin, Cục trưởng Tuần Kiểm Ti Ngân Thành mệt mỏi lấy tay day trán.
Viên Thạc tuy rằng không có thực quyền nhưng lại quen biết rất nhiều người, làm giáo sư ở cổ viện đã bốn, năm mươi năm, mấy học trò dưới tay ông không ít người đều đã trở thành những ông lớn bà lớn tại Ngân Thành.
Thực sự phiền phức, Tuần Kiểm Ti cũng cảm thấy không thoải mái.
"Đừng lo lắng, người của cổ viện cũng đến, nếu thực sự không được nữa thì ta sẽ đích thân tới đó! Ta muốn xem trong cảnh giới của Ngân Thành này, kẻ nào lại to gan dám giết học trò cổ viện ta? Giết một còn chưa đủ, ngay cả những đệ tử thân cận của Viên Thạc ta cũng dám động, ăn gan hùm hay sao?”
Viên Thạc lớn tiếng nói.
Ông đã nghe ra ý tứ Lý Hạo muốn làm lớn chuyện, hình như là vì dẫn dụ thứ gì đó... Đã vậy thì cứ làm ầm ĩ lên đi.
Viên Thạc không nghĩ đây là một vấn đề to tát gì.
Thực sự đại nháo, thực sự phiền phức thì cũng là rắc rối của kẻ khác.
Về phần mình, hiện tại các bên đều cần ông, cũng sẽ không có ý định làm khó dễ gì ông. Thậm chí Lý Hạo bên kia cũng đơn giản. Cho hắn thân phận trợ lý của ông là xong, những người khác không dám động vào ông thì đương nhiên cũng sẽ không dám động thủ với Lý Hạo.
Sau khi cúp máy, vẻ mặt tức giận ban nãy của Viên Thạc liền biến mất, chỉ còn lại sự bất đắc dĩ và mệt mỏi.
Ông khẽ thở dài.
Tiểu tử, ngươi chỉ là người bình thường, cố ý tham gia vào vòng tròn rắc rối ấy làm cái gì?
Ngay cả khi cái chết của Trương Viễn thực sự có vấn đề thì hiện tại ngươi cũng làm đủ rồi, không nên lún sâu vào mới phải.
"Thật đáng tiếc!"
Tiếc là ta vẫn chưa thực sự chân chính nhập thần, bước vào lĩnh vực sức mạnh thần bí, bằng không... làm sao có thể có nhiều rắc rối như vậy.
Nếu ta cũng sở hữu năng lực, chỉ bằng thành tựu trong cuốn Ngũ Cầm Tân Thư của mình thì khi đó, tất cả yêu ma quỷ quái đều chỉ là hư không trong mắt ta.
"Hừ!"
Một tiếng hừ trầm thấp lại vang lên, xem ra chính Tuần Dạ Nhân cũng không muốn ta tiến vào lĩnh vực thần bí, nếu không, hà tất ta còn phải hợp tác với bọn chúng?
Trong những năm qua, ta vẫn luôn cố gắng tìm hiểu nhưng lại không có cách nào tiến bộ, lẽ nào ta thật sự là kẻ phế vật, không có tiềm chất tu luyện?
"Lý Hạo..."
"Kiếm Lý gia?"
Lầm bầm một tiếng, Viên Thạc nhắm mắt lại, không muốn nghĩ nhiều thêm về chuyện đó nữa.
Tốt nhất cái tên kia vẫn nên đàng hoàng quay lại cổ viện làm trợ lý cho ta. Ta đã già rồi, đã đến lúc cần đào tạo một người kế thừa.
. . .
10 giờ đêm.
Ầm ầm ầm!
Tiếng xe cộ inh ỏi vang lên trên con phố cổ yên tĩnh, nơi đây đã lâu không náo nhiệt như thế.
Lúc bấy giờ, đèn sáng rực rỡ, cả một khu phố cổ như bừng lên sức sống.
. . .
Trước cửa nhà Trương gia.
Lý Hạo lặng lẽ nhìn cảnh này, trước đây hắn chỉ muốn chính mình thật khiêm tốn, thật mờ nhạt. Không hi vọng sẽ khiến bản thân quá nổi bật, nhưng hiện giờ tình hình đã khác. Kể từ khi chính thức tiếp xúc với huyết ảnh thì Lý Hạo đã dần thay đổi ý định.
Làm lớn chuyện cũng là một loại hình thức khác của việc điệu thấp mình.
Hắn phải phô trương đến mức làm cho tất cả mọi người đều biết đến việc hắn đang muốn tìm ra thủ phạm để báo thù cho Trương Viễn, không có mục đích hay phát hiện gì khác lạ, phải nhờ đến ngoại lực, không biết nguy cơ sau lưng, không biết nội tình, cứ thế khổ sở đánh đông đánh tây.
Lý Hạo như vậy rất có thể chính là một Lý Hạo mà những kẻ đó muốn thấy.
Trẻ người non dạ, bốc đồng, liều lĩnh nhưng tràn đầy nghĩa khí.
Có đầu óc nhưng không biết nhìn ra đại cục.
Có chút khôn vặt nhưng không có trí tuệ sâu sắc.
Đây là hình tượng mà Lý Hạo muốn xây dựng!
Hạ thấp cảnh giác của đối thủ, nhưng cũng không tới nỗi làm cho người ta cảm thấy hắn đặc biệt ngu ngốc, vì nếu quá ngu ngốc thì làm sao Lý Hạo có thể lọt vào mắt xanh của Viên Thạc được, như vậy thì giả dối quá rồi.
Đi chưa tới một bước, Lý Hạo đã suy nghĩ xem bước này mình sẽ được gì mất gì.
Rõ ràng là hắn chỉ lấy đi một viên đá nhỏ nhưng hắn lại làm ra rất nhiều chuyện phô trương, dấy lên mưa gió toàn thành.
Động tĩnh lớn như thế cũng chỉ vì che lấp một viên đá nhỏ, chuyện này mà có truyền đi thì người bình thường e rằng chẳng ai tin, đây là kết quả Lý Hạo cần, càng phóng đại càng không ai nghĩ tới phương diện như vậy.
Ầm ầm ầm!
Tiếng giày da giẫm trên mặt đất truyền đến, một đội tuần kiểm vũ trang đầy đủ nhanh chóng bao vây toàn bộ phố cổ, ngay sau đó, cửa nhà Trương gia đều là tuần kiểm của Tuần Kiểm Ti.
Cục trưởng Tuần Kiểm Ti không đến.
Tuy nhiên Lý Hạo đã nhanh chóng nhận ra người đàn ông cường tráng trước mặt đoàn người, đây là đội trưởng đội chấp pháp của Tuần Kiểm Ti, thậm chí có thể nói người này là vị chỉ huy chân chính thứ hai trong cơ quan của hắn.
Nghe nói là ngang hàng với trưởng phòng Cơ Yếu - Vương Kiệt, nhưng trên thực tế quyền hạn lại hoàn toàn khác biệt.
Vóc dáng của đội trưởng đội chấp pháp Lưu Long cũng không nhỏ.
Ông ta không mặc quần áo tuần kiểm màu đen mà là mặc thường phục, bên ngoài còn khoác áo gió, vào cái mùa này trông không mấy thích hợp.
Tuy nhiên Lý Hạo biết bên dưới lớp áo gió ấy có thể là một đống vũ khí dày đặc.
Hắn biết rõ phong cách của vị này.
Một người rất cứng rắn và mạnh mẽ.
Tuần Kiểm Ti vẫn rất có địa vị ở Ngân Thành, vị đại đội trưởng này nắm trong tay vô số sinh mệnh.
"Lý Hạo là ai?"
Lưu Long bước tới, đôi giày da của ông ta còn giẫm vỡ cả hòn đá trên mặt đất, ánh mắt nhìn Lý Hạo từ xa chợt lóe lên một tia sắc bén!
Lợi hại!
Cao thủ!
Người của Tuần Kiểm Ti có thể không có năng lực thần bí, tuy nhiên vẫn tồn tại một số cao thủ chiến đấu và cao thủ thực chiến lấy một địch mười.
Đội trưởng đội chấp pháp hiển nhiên không phải kẻ yếu.
"Báo cáo, ta là Lý Hạo!"
Lý Hạo nhanh chóng bước tới, thẳng lưng ưỡn ngực, thanh âm dứt khoát.
"Tuần kiểm cấp ba phòng Cơ Yếu Tuần Kiểm Ti Ngân Thành! Nhận lệnh điều tra, báo cáo Lưu đội trưởng!"
"Hừ!"
Lưu Long hừ lạnh một tiếng, giọng nói đặc biệt lạnh lùng nghiêm nghị.
Giống như một thanh kiếm sắc bén, ông ta liếc mắt nhìn Lý Hạo, trong đó mang theo một chút uy nghiêm cùng tức giận: "Lý Hạo, ngươi đúng là nỗi sỉ nhục của Tuần Kiểm Ti!"
Lý Hạo cau mày.
Giọng nói của Lưu Long rất lớn, mang theo vài phần tức giận, giống như hổ gầm, ông ta thậm chí còn không quan tâm có ai nghe thấy hay không.
"Tuần Kiểm Ti là gì? Đây là cơ quan chấp pháp! Là cơ quan chấp pháp quan trọng và duy nhất ở Ngân Thành! Là thành viên của Tuần Kiểm Ti, bất kể có phát hiện gì, có nguy cơ gì, ngươi hoàn toàn có thể trực tiếp tìm kiếm sự trợ giúp thông qua Tuần Kiểm Ti!"
"Tại sao lại thông qua người ngoài can thiệp vào việc chấp pháp của Tuần Kiểm Ti?"
Lưu Long quát lớn, ông bước đến gần Lý Hạo, bước chân này như thể dài cả trăm mét, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt hắn.
Trong lòng Lý Hạo chùng xuống.
Quả là cao thủ!
Hắn đã từng nhìn thấy Lưu Long nhưng chưa từng thấy ông ấy ở trạng thái này, trước đó Lý Hạo còn cho rằng mình cũng có chút thân thủ, nhưng sau khi nhìn thấy đối phương, hắn tin chắc mình còn chẳng thể rút súng kịp chứ đừng nói là nhắm bắn trúng ông ta.
Lưu Long cũng sở hữu năng lực thần bí?
Hay phải nói là khi một người bình thường rèn luyện đến cực hạn sẽ sinh ra một loại uy năng?
Lý Hạo có phần bị uy hiếp, hắn cúi thấp đầu, nhỏ giọng run rẩy đáp: "Không dám! Vừa rồi ta chỉ muốn cầu cứu lão sư, không ngờ lại khiến Tuần Kiểm Ti vào cuộc, bởi vì ta không có bằng chứng cho nên không có mặt mũi đi nhờ Tuần Kiểm Ti giúp đỡ...”
Lưu Long hừ một tiếng, tỏ vẻ chấp nhận câu trả lời này, nhưng giọng điệu vẫn cực kỳ lạnh nhạt: “Không có chứng cứ thì đi tìm! Sao lại phải xấu hổ? Nói cho ta biết, rốt cuộc nơi đây đã xảy ra chuyện gì?"