Tình Mê Ý Loạn: Yêu Em Bằng Cả Sinh Mệnh!

Chương 5: Tra nữ!




Sáng ngày hôm sau.

Tiếng nước trong nhà tắm truyền đến, bị tiếng ồn làm phiền, Khương Nhiễm cau mày, từ từ mở mắt.

Cô chống tay chậm rãi ngồi dậy, đôi mắt khẽ lướt qua một lượt xung quanh căn phòng.

Một nơi hoàn toàn xa lạ.

Cô đưa tay day nhẹ thái dương để giảm bớt cơn đau đầu. Mọi việc xảy ra ngày hôm qua tựa như một cuốn phim tua đi tua lại trong đầu cô.

Không ngờ vì nhất thời uống quá nhiều rượu mà cô lại lên giường với một người đàn ông chưa từng quen biết.

Trong chuyện này, cô không trách ai cả , khuôn mặt cô trở về dáng vẻ lạnh lùng thường ngày.

Cô bước xuống giường, hai chân run rẩy gần như không còn sức để đứng vững.

Chậc! Tên đàn ông hôm qua cũng mạnh bạo thật!

Lại nhìn đến chiếc váy bị anh xé đến không còn hình dạng, không biết nghĩ gì mà cô lại nảy ra ý tưởng lấy áo của người đàn ông kia mặc tạm. Nghĩ rồi làm, cô vơ lấy chiếc áo sơ mi đen mặc vào, chiếc áo rất to đến nỗi mặc lên người cô thì liền trở thành chiếc váy vì thế cô cũng chẳng cần quan tâm đến việc lấy quần ở đâu để mặc.

Khâu quần áo đã xong, Khương Nhiễm quay đầu nhìn về phía nhà tắm rồi rút từ trong ví ra mấy tờ tiền đặt lên trên chiếc tủ nhỏ cạnh giường.

Sau đó, cô rời đi không ngoảnh đầu lại. Bởi vì cô chẳng cần phải biết đêm qua mình đã qua đêm cùng người đàn ông nào dù gì trái đất rộng lớn như thế, tỉ lệ bọn họ gặp nhau có lẽ chỉ chiếm chưa đến 1%.

Một lúc sau, khi Thẩm Tư Niên mở cửa đi ra, trên giường đã không còn hình bóng của người con gái đêm qua.

Anh đi đến cạnh giường cầm xấp tiền lên, nhìn chằm chằm vào mấy tờ tiền trong tay, mày anh hơi nheo lại nhưng vẻ mặt lại không hề tức giận.

Cô đây thực sự coi anh là trai bao sao!?

“Ăn xong rồi phủi mông bỏ đi.” Miệng anh lẩm bẩm: “ Tra nữ! Cô đúng là tra nữ!”

Đợi lần tiếp theo cô nằm dưới thân anh, anh nhất định sẽ làm cô không thể xuống được giường.

“ Niên...! Niên...! Này...!”

Tiếng gọi của Mạnh Tử Triết kéo Thẩm Tư Niên rời khỏi dòng hồi tưởng quay trở về thực tại.

“ Tôi còn chưa hỏi cậu, cậu có sở thích làm diễn viên từ bao giờ vậy, lại còn là nghệ sĩ mới dưới trướng nữ thần nhà tôi thế?”

“ Nữ thần nhà cậu?”

Anh dùng ánh mắt hằm hằm nhìn về phía Mạnh Tử Triết.

Nói đến Khương Nhiễm, hai mắt Mạnh Tử Triết liền sáng rực lên, cả người ngồi thẳng, đến cô gái bên cạnh cũng bị anh đẩy ra.

“ Chính là Khương Nhiễm. Khương Nhiễm chính là nữ thần nhà tôi. Người phụ nữ gì đâu vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, có thằng đàn ông nào mà không thích chứ. Nhưng khổ nỗi tính cách cô ấy quá lạnh lùng, xa cách khiến người ta có chút sợ. Tuy vậy tôi vẫn thích.”

Nghe Mạnh Tử Triết nói một tràng dài, nhưng khiến Thẩm Tư Niên không vui không phải những cái mà Mạnh Tử Triết đang nói.

“ Cô ấy từ khi nào trở thành nữ thần nhà cậu?”

“ Hả?”

Mạnh Tử Triết khoé môi giật giật, anh nói nhiều như thế mà tên này chỉ hỏi mỗi câu này thôi à?

Rốt cuộc là Thẩm Tư Niên đang để ý cái gì vậy?

“ Nhiễm từ lâu đã trở thành nữ thần nhà...” Đột nhiên nhận ra điều gì đó, Mạnh Tử Triết lập tức bẻ lái lời nói của chính mình “ Khương Nhiễm từ lâu đã trở thành thần tượng của tôi.”

Quả nhiên khi anh nói xong, ánh mắt của Thẩm Tư Niên đã dịu đi, không còn âm u như vừa nãy nữa.

Để ý Khương Nhiễm như vậy, chắc không phải là tên này...

Mạnh Tử Triết nói bông đùa, lời nói đầy ý thăm dò.

“ Này, Niên! Chắc không phải cậu thích Khương Nhiễm đấy chứ?”

Thẩm Tư Niên lạnh lùng nói: “ Không thích!”

Quả nhiên Tử Triết đoán không sai. Thẩm Tư Niên sao có thể thích Khương Nhiễm được.

Nếu có một ngày tảng băng này yêu một người phụ nữ...

“ Nếu một ngày cậu yêu một người phụ nữ, Mạnh Tử Triết tôi sẽ sủa tiếng dog.”

Thẩm Tư Niên thật sự không thích Khương Nhiễm. Tình cảm anh dành cho cô sao có thể dừng lại ở chữ 'thích’ được.

Không phải thích mà là ‘yêu’. Yêu cô ấy đến bất chấp mọi thứ.

“ Mạnh Tử Triết!”

“ Hả?”

“ Nhớ lời cậu nói!”

Mạnh Tử Triết: “...?” Nhớ... nhớ cái gì?

Chẳng lẽ là lời anh vừa nói.

“ Nhớ chứ! Đương nhiên phải nhớ rồi!”

Dù nói vậy nhưng sao anh cảm thấy sau này người chịu thiệt nhất định là anh nhỉ!?

Thẩm Tư Niên nhếch môi cười đắc chí.

...

Theo lời của Khương Nhiễm, Lý Vi đã tìm được cho Thẩm Tư Niên một căn hộ tốt.

Nói thật! Thẩm Tư Niên đúng là có phúc mà. Lại được chị Nhiễm đối tốt như thế.

Lý Vi dẫn anh vào một căn hộ tuy không quá lớn nhưng lại vô cùng đầy đủ tiện nghi.

“ Tư Niên, đây sẽ căn hộ của cậu.”

“ Cảm ơn trợ lí Lý!”

“ Người cậu cảm ơn phải là chị Nhiễm mới đúng.”

Lý Vi đi đến gần cửa sổ sát đất, kéo rèm ra. Đứng từ đây người quan sát có thể nhìn trọn vẹn thành phố Đông thành phồn hoa trước mặt. Khiến cô cũng phải tấm tắc khen ngợi.

“Đây quả là một vị trí đẹp!”

Từ khi Thẩm Tư Niên bước vào căn hộ, dường như anh không hề để tâm nó trông như thế nào, đẹp hay rộng rãi ra sao, cái mà anh quan tâm là: “ Trợ lý Vi, Nh... iễm... À chị Nhiễm ở tầng mấy vậy?”

Tuy anh đã cho người điều tra thông tin về cô nhưng mấy thông tin đó lại chẳng hề có ích gì. Có lẽ có người đã cố tình ẩn đi lí lịch của cô.

Muốn lấy được thông tin của cô, chỉ có thể hỏi người bên cạnh.

Lý Vi quay người lại nhìn anh, vẻ mặt thoáng bất ngờ nhưng cũng không nghĩ ngợi gì nhiều mà thành thật nói.

“ chị Nhiễm ở tầng 6 phòng 101.”

Nhắc nhở vài câu, Lý Vi cũng rời đi.

Sau khi cô rời đi, Thẩm Tư Niên tiến gần đến cửa sổ, nhưng dường như không để tâm vào việc ngắm cảnh, ánh mắt giảm nhiệt độ.

Từ tầng 9 xuống tầng 6 cũng quá xa rồi.

Rồi anh nghiêng người tựa vào cửa kính, tay lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.

...

Cốc! Cốc! Cốc!

Khương Nhiễm mở cửa, cô tuy ngạc nhiên nhưng lại không thể hiện ra ngoài mặt, tông giọng vẫn ở mức âm độ.

“ Sao cậu lại ở đây?”

“ Tôi... tôi ở tầng này cách chị 2 phòng. Hôm nay, tôi mới chuyển đến nên mang sang cho chị chút đồ.”

Nói rồi, anh đưa túi quà ra trước mặt cô. Khương Nhiễm nhìn túi quà, mặt vẫn không biểu cảm như thể không có ý muốn nhận.

Thấy cô chần chừ mãi không nhận, anh liền bày ra vẻ mặt đáng thương.

“ đạo... đạo diễn Khương, dù gì bây giờ chúng ta cũng là hàng xóm. Lần đầu tôi ở đây có chút không quen nên muốn làm thân với chị, chỉ mong chị giúp đỡ nhiều.”

Khương Nhiễm nhìn cậu thở dài bất lực, không còn cách nào khác đành nhận lấy đồ từ Thẩm Tư Niên đồng thời còn kèm theo câu nói.

“ Lần sau không cần gọi là đạo diễn Khương đâu.”

“ Nhiễm!” Thẩm Tư Niên vui vẻ, đôi mắt trông chờ nhìn cô “ Tôi có thể gọi chị là Nhiễm không?”

Cô sững người lại. Dường như khi anh cất lên gọi một tiếng “ Nhiễm!”, cô cảm thấy giọng nói này rất thân thuộc. Lúc này trong đâu cô loáng thoáng những tiếng gọi thâm tình của người đàn ông đêm đó. Người đó trong lúc làm t.ì.n.h cùng cô, anh ta cũng gọi cô như vậy. Có khi...

Một suy nghĩ vừa lướt qua tâm trí liền bị cô phủi bỏ. Không thể nào là cùng một người được.

Hai người này hoàn toàn khác nhau. Hơn thế, sẽ không có sự trùng hợp này được.

Khương Nhiễm không nghĩ ngợi gì đến chuyện mà cô coi là hết sức vô lý này nữa, cô nhanh chóng lấy lại dáng vẻ bình thường.

“ Cái tên cũng chỉ dùng để xưng hô, gọi thế nào đối với tôi không quan trọng.”

Đợi một lát sau, anh vẫn đứng đó và hình như không có ý định rời đi ngay. Cô chần chừ mãi mới lên tiếng.

“ Cậu còn chuyện gì nữa?”

“ Chị... đang ăn mì gói sao?”

Sở dĩ Thẩm Tư Niên biết vậy bởi anh ngửi được mùi từ căn hộ của cô.

Khương Nhiễm cũng không biết anh lại nhạy cảm đến vậy. Dù chỉ là mùi thoang thoảng trong không khí mà anh lại có thể nhận diện một cách chính xác như vậy.

Giọng anh trở lên không vui: “ Ăn mì gói mỗi buổi tối không tốt cho sức khoẻ đâu?”

“ Cậu...”

“ Chị có muốn thuê tôi không? Tôi biết nấu cơm...”

Khương Nhiễm lên tiếng định từ chối.

“ Không...”

Thẩm Tư Niên lại bày vẻ mặt đáng thương.

“ Chị biết đấy, tôi rất thiếu tiền...”

Suốt từ nãy tới giờ, lời mà Khương Nhiễm nói ra chưa có một câu nào hoàn chỉnh. Cô cảm giác khi đứng trước mặt anh, trong cô luôn tồn tại một cỗ cảm giác bất lực khó tả.

Nhớ lại việc anh đang làm thêm tại quán bar, hình như là thiếu tiền thật.

Hơn nữa đứng nhìn anh trong dáng vẻ này cô mặc dù không thích lo chuyện bao đồng càng không thích người khác xen vào chuyện của mình nhưng lại không nỡ.

“ Vậy được, từ ngày mai, mỗi buổi tối cậu sang nấu cơm cho tôi thì tôi sẽ trả lương.”

Anh mỉm cười rạng rỡ: “ Được!”

Nói xong, cô không do dự mà đóng cửa lại.

“ Nhiễm lạnh lùng quá!”

Vẻ mặt anh sau đó liền thay đổi 360 độ, trên môi anh không còn ý cười nữa thay vào đó là dáng vẻ điềm tĩnh, trầm lặng. Thậm chí còn có chút gian manh.

Nhưng không sao! Mục đích của ngày hôm nay của anh đã đạt được rồi. Còn có thu hoạch ngoài ý muốn.

Anh phát hiện ra rằng Nhiễm của anh không hề lạnh lùng như vẻ bề ngoài mà mọi người thường thấy mà còn có chút yếu lòng.

Ngày tháng sau này còn dài, anh sẽ từ từ khai phá mọi thứ về cô.

Khương Nhiễm, trước sau gì chị cũng sẽ trở thành người phụ nữ của tôi.

Cũng không biết được khi cô biết người đàn ông cùng mình thân mật là anh thì cô sẽ có biểu cảm thể nào. Thật đáng mong chờ.