Tình Mê Ý Loạn: Yêu Em Bằng Cả Sinh Mệnh!

Chương 4: Một đêm của tôi, chị trả nổi không? (H+)




* Chú ý: nội dung chương có h+++, khuyến khích bạn chưa đủ tuổi thì không nên xem hoặc bạn nào đã đủ tuổi nhưng không muốn xem thì có thể trực tiếp nhảy chương.

“ Cậu sao quan trọng bằng chuyện của tôi được.”

Hồi tưởng.

Ngày Thẩm Tư Niên về nước.

Tại quán Bar Thanh Sắc.

Khương Nhiễm cùng Trần Tịnh Y đến uống rượu giải khuây, kết quả đến giữa chừng Trần Tịnh Y có việc nên về trước. Còn cô do tâm trạng không tốt nên muốn ở lại thêm chút. Không ngờ vì cảm xúc kích động quá mà cô uống quá chén dẫn đến tình trạng say khướt.

Khương Nhiễm lụng tụng lấy tiền trả cho nhân viên rồi loạng choạng rời đi.

Bụp!

Bỗng cô va vào một người đàn ông. Cả người cô nghiêng ngả không vững tựa như có thể ngã gục bất cứ lúc nào. Anh thuận tay giữ lấy ôm cô vào lòng. Khương Nhiễm ngẩng đầu lên nhìn anh, vì trong người có men rượu nên khuôn mặt của anh trong tầm mắt của cô rất mờ nhạt.

“ Cô...”

Anh chưa kịp lên tiếng thì cô đưa tay vuốt lên khuôn mặt điển trai, không góc chết của anh. Phải biết cô đã cố gắng tỉnh táo để nhìn mặt người đàn ông này thế nào. Quả nhiên cô đoán không sai.

“ Ô... đúng là... ợ... có chút nhan sắc...”

Cô lên tiếng, giọng kèm theo tiếng nấc nhẹ. Mùi rượu cứ như thế mà xốc thẳng vào mũi anh khiến anh bất giác cau mày không vui, tay đặt ở eo cô cũng vì thế mà siết chặt hơn.

Sao cô lại ở đây? Lại còn uống say như vậy nữa?

Nhìn thấy anh đẹp trai như vậy, Khương Nhiễm nở nụ cười tà mị mê hoặc.

“ Ợ... này... chàng trai... chị đây muốn... bao đêm nay của... cưng... ợ...”

Mặt người đàn ông đen kịt.

Cô đây là coi anh là trai bao sao?

Nhưng dáng vẻ của cô lúc này, cả mặt đỏ bừng vì rượu, giọng nói thì thánh thót mị hoặc càng khiến cô trở lên quyến rũ hơn.

Dù giận nhưng anh vẫn cố gắng kìm nén cơn giận cùng dục vọng trong lòng xuống, một tay anh ôm eo cô kéo sát vào người mình, tay còn lại nắm lấy chiếc cằm xinh đẹp nâng khuôn mặt kiều diễm đã ửng đỏ của cô lên.

“ Một đêm của tôi, chị trả có nổi không?”

Mơ màng nghe thấy được lời nói của anh, cô nhếch mép, hai tay cô vòng qua cổ anh ôm chặt.

“ Chỉ cần cậu phục vụ tốt... ợ... tất nhiên sẽ... có thưởng...”

“ Chị... đây... ợ... không thiếu nhất... là tiền...”

Anh: “ Nếu tôi phục vụ không tốt...”

Khương Nhiễm: “ Tôi sẽ... tìm người... khác...”

Nói rồi, cô dùng sức của mình đẩy anh ra. Nghe được câu trả lời từ chính miệng cô, hai mày anh cau chặt lại, tay anh luồn chân cô bế xốc cô lên, giọng anh lạnh như băng, chất giọng tàn ác.

“ Nếu thằng đàn ông nào dám đụng tới chị, tôi g.i.ế.t c.h.ế.t thằng đó.”

Rồi người đàn ông đưa Khương Nhiễm rời khỏi cái không gian ồn ào đó, cứ thế bế cô lên tầng cao nhất của quán bar.

Anh dừng chân trước một căn phòng – một căn phòng nằm ở vị trí độc lập trong một không gian yên tĩnh, không bóng người như thể tách riêng với không gian xập xình ngoài kia.

Không phải không có người mà nói chính xác hơn là không có người dám đi vào khu vực này bởi nhân viên từ trong ra ngoài của bar Thanh Sắc đều biết rằng đây là khu vực dành riêng cho người đàn ông bí ẩn đứng sau quán bar cũng tức là ông chủ của họ.

Rầm!

Anh đạp cửa một cách mạnh bạo rồi bế cô gái đang nằm trong lòng mình bước vào.

Anh trực tiếp đi thẳng đến phòng ngủ rồi ném cô lên giường.

Bị một lực không nhẹ tác dụng lên lưng, Khương Nhiễm nhíu mày, khẽ kêu một tiếng: “ um... đau...”. Cô chống tay ý định ngồi dậy thì lại bị anh giữ vai ấn xuống giường.

“ Khương Nhiễm, chị phải nhớ người đàn ông đêm nay của chị là tôi.”

Và sau này người ở bên chị cũng chỉ có thể là tôi.

Nói rồi, anh cúi xuống ngậm lấy bờ môi đỏ mọng của cô, ra sức mà cắn mút. Khương Nhiễm mơ màng nhưng cũng vô cùng phối hợp mà ôm lấy cổ anh.

Anh tham lam quấn lấy chiếc lưỡi quyến rũ cứ liên tục trốn chạy của cô.

Ngọt!

Ngọt quá!

Mùi vị của Nhiễm rất ngọt!

Nó khiến anh muốn nhiều hơn nữa và càng nhiều hơn nữa. Anh mạnh bạo hơn nữa như thể muốn nghiền nát và nuốt trọn lấy đôi môi căng hồng ấy của cô.

Tất cả mật ngọt của Nhiễm chỉ có thể là của anh! Là của anh!

“ um... um... không...”

Đến lúc thấy cô không thở được, anh mới miễn cưỡng buông tha cho cánh môi ấy.

Bàn tay thô ráp nắm lấy chiếc váy đỏ tàn nhẫn xé toạc không nương tay.

Giờ đây, trên người cô chỉ còn lại bộ áo lót ren dùng để che những vùng nhạy cảm. Lần đầu bị một người đàn ông nhìn chằm chằm trong tình trạng thiếu vải thế này, Khương Nhiễm theo bản năng lấy tay che đi bộ ngực. Hai chân khép chặt lại nhưng không để cô đạt được mục đích, anh nhanh chóng chèn thân hình to lớn của mình vào giữa hai chân cô.

Tay anh cũng kéo lấy tay cô cố định chặt trên đỉnh đầu.

Dù trong người vẫn còn choáng váng vì rượu nhưng Khương Nhiễm đã tỉnh đôi chút, mặt cô đỏ bừng lên, tầm nhìn trước mặt mờ nhạt: “ Cậu...”

“ Chị xấu hổ cái gì chứ?”

Không đợi cô phản ứng lại, anh kéo áo ngực của cô lên để lộ đôi gò bông to tròn.

Anh cúi người xuống hôn cô, nụ hôn rơi trên từng ngóc ngách trên cơ thể xinh đẹp của người con gái dưới thân, đôi môi mỏng bạc lướt từ cánh môi đỏ mọn đến cái cổ trắng ngần và chiếc xương quai xanh quyến rũ.

Tạch!

Vòng tay sau lưng tháo chiếc áo lót còn vướng víu trên người cô, anh ngậm lấy hạt nịu đỏ hồng, cắn mút rồi ray nhẹ làm cô phát lên những tiếng kêu rên rỉ quyến rũ.

“ A... um... đừng... cắn...”

Dùng đôi tay của mình, anh vuốt dọc theo thân hình cô, mò mẫn đến vùng đất cấm của người con gái, anh lưu manh nói.

“ Chị ướt rồi...”

Tay anh dừng trước cửa động miết nhẹ nơi tư mật của cô, chậm rãi dùng lực ma sát.

“ um... a... umm...”

Nơi đó bị anh chà sát liên tục, rất ngượng ngùng. Giống như có một dòng điện chạy khắp cơ thể khiến cô tê dại cả người bật lên tiếng rên mê người.

Nhận ra tiếng kêu ám muội của mình, cô cắn chặt lấy bờ môi căng mọng ngăn không cho bản thân phát ra thứ tiếng xấu hổ đó. Anh thấy người con gái dưới nằm dưới thân mình vì bị anh kích thích, mặt mũi trở đỏ ửng, hô hấp ngày càng dồn dập không đều, đôi môi đã bị cô cắn đến bật máu. Trong anh thỏa mãn, anh vươn mình ép sát người cô. Anh vùi vào hõm cổ có phảng phất mùi hương sữa tắm của cô rồi phả một luồng hơi nóng vào chiếc tai nhỏ xinh khẽ thủ thỉ làm cho cô vừa ngứa ngáy khó chịu, đến thân nhiệt cơ thể cũng tăng lên vì hành động của anh.

“Thả lỏng. Không được cắn! Tôi muốn nghe giọng của chị.”

Trong mơ màng, dường như Khương Nhiễm nghe được lời anh nói, cô thả lỏng người, ngón tay anh vẫn luôn trêu đùa dưới hạ thân cô không chậm chãi, ngày càng chà sát nhanh hơn. Anh bất ngờ đút ngón tay giữa của mình vào hoa nguyệt của cô. Bất ngờ hạ thân bị xâm phạm cô khẽ rùng mình, cơ thể run lẩy bẩy, cảm giác đau nhức khó chịu.

“Aaaa…”

Anh một tay sờ nắn bầu ngực đầy đặn của cô, một tay tiếp tục xâm chiếm nơi tư mật trong tay. Trên ngực bị anh hôn đến nhồn nhột, dưới hạ thân đã trở lên ướt át, cô vô thức vòng tay ôm chặt lấy cổ anh, ngón tay xinh đẹp luồn vào những sợi tóc mềm mại của anh.

“umm…”

Cô phát ra tiếng rên đến quyến rũ động lòng làm anh không kiềm chế được mà trực tiếp chọc thêm một ngón tay nữa vào hoa nguyệt chật chội. bị động tác của anh làm cô co người lại, hạ thân căng đau khiến **** ***** **** siết chặt lấy ngón tay anh.

Anh di chuyển ngón tay, tốc ra vào bên trong rất nhanh khiến cô chịu không ít kích thích. Anh dùng ngón giữa và ngón trỏ cọ sát mở rộng nơi tư m*t của cô, kéo theo bao nhiêu c.h.ấ.t d.ị.c.h lỏng màu trắng trơn ướt nhớp nháp.

Anh dạng hai chân cô ra, kéo dị vật to lớn sừng sững sớm đã ***** **** đặt trước cửa hàng động của cô rồi đột ngột đâm vào. Nhờ có *** **** ẩm ướt mà anh có thể dễ dàng trượt dị vật to lớn của mình vào bên trong cô.

Cô bất ngờ bị anh đâm xuyên, dưới hạ thân như muốn xé toạc ra, cảm giác đau đớn đến nghẹn ngào, hai tay cô bấu chặt vào bờ vai săn chắc của anh mà kêu lên:

“Aaaaa…đau… đau quá… dừng…dừng…lại…”

Từ nơi giao hợp của hai người, một dòng máu đỏ tươi chảy ra.

Anh ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên của cô cô ấy. Trong lòng liền dâng lên một cảm giác vô cùng vui sướng. Bởi ai mà chẳng muốn lần đầu tiên của người con gái mình yêu chỉ thuộc về mình.

Thấy sắc mặt của người con gái dưới thân xanh mét trắng bệch, hạ thân cô cứ siết chặt lấy ** *** của anh khiến anh không thể di chuyển được, anh cúi xuống thì thầm, hôn nhẹ lên mấy gọt nước mặt còn vương trên khoé mi cô an ủi.

“ Nhiễm, thả lỏng nào, một lát sẽ không đau nữa, ngoan nào...”

Hạ thân đau đớn không thở được nhưng cô vẫn cố gắng thả lỏng người hết sức có thể.

Anh nhếch môi cười nhẹ rồi chậm rãi từ di chuyển, dẫn dắt cô theo tiết tấu của mình.

Cô rên rỉ, thanh âm quyến rũ: “Um... A... um...”

Anh sung sướng, sức ra vào ngày một mạnh liệt hơn.

“ Nhiễm, gọi tên... tôi...” giọng anh khàn đặc.

“ Không... um... biết... a...”

“ Gọi Tư Niên.”

“ Niên... um... chậm... a...”

Cô ấy cuối cùng cũng thuộc về anh, chỉ thuộc về một mình anh.

Âm thanh ma mị phát ra từ miêng cô hệt như liều thuốc kích dục thôi thúc đẩy dục vọng của anh lên đến đỉnh điểm.

Anh gầm nhẹ rồi phóng thích mọi tinh hoa vào sâu trong cơ thể cô, chất d.ị.c.h ấm lỏng còn thừa từ nơi hai người giao hợp chảy xuống ga giường.

Reng... Reng... Reng!

Mặc chuông điện thoại reo, Thẩm Tư Niên tiếp tục kéo cô dậy làm tiếp đủ mọi tư thế.

Điện thoại vẫn tiếp tục reo và không có dấu hiệu ngừng lại, anh bực mình nghe máy.

“ Chuyện gì?”

Đầu dây bên kia: “ Mẹ nó Thẩm Tư Niên! Cậu chết ở đâu rồi! Các anh em đã chờ cậu 3 tiếng rồi đấy!”

“ Các cậu tự chơi đi! Tôi bận!”

“ Cậu...”

Tút! Tút! Tút!