Buổi tối hôm đó, Châu Khánh An đang ngồi vẽ tranh, đột nhiên có người đến gõ cửa phòng cô. Châu Khánh An mở cửa, bên ngoài là một nhân viên trong khách sạn, trên tay cô ấy cầm theo một chiếc hộp nhung đỏ, nhìn thấy Châu Khánh An, nữ nhân viên đó nói, "Cô Châu, có người gửi cho cô chiếc hộp này."
Châu Khánh An nhận lấy chiếc hộp, quay về phòng, cô đặt chiếc hộp lên bàn, sau đó nhẹ nhàng mở ra. Bên trong là một lễ phục màu tím nhạt, cổ áo được may thành dáng chữ U, hai dây áo được đính rất nhiều pha lê, chúng tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn ngủ vàng cam.
Châu Khánh An vuốt ve bộ váy bằng lụa, lại chạm đến một tấm thiệp, bên trong viết:
"Tặng cho em, ngày mai nhớ mặc nó nhé.
Thành"
Châu Khánh An vuốt ve dòng chữ, nét chữ cứng cáp lại rất phóng khoáng, người ta nói nét chữ nết người, Châu Khánh An nhớ lại Tư Thành hoang dã, bất cần, đúng là rất giống anh ta.
-
Hôn lễ của Yến Hoàng được tổ chức vào buổi chiều, khi ánh hoàng hôn từ từ chiếu xuống mặt biển phẳng lặng, tỏa ra trong không khí một từng tầng vàng óng như mật ong, Châu Khánh An khoác tay Viên Kiệt đi đến bờ biển tham dự lễ cưới.
Cô mặc bộ lễ phục màu tím của Tư Thành tặng, trên cổ đeo một chuỗi kim cương quý giá, mái tóc được búi nhẹ sau đầu, vài sợi tóc rũ xuống hai bên má càng tôn lên đường nét khuôn mặt, Châu Khánh An và Viên Kiệt vừa tiến vào hôn lễ liền gặp được chú rể.
Chú rể tên là Cố Trì, nhưng khi Châu Khánh An nhìn thấy hắn trong lễ phục chú rể, cả cô và Viên Kiệt đều khựng lại, vẻ mặt cứng đờ. Cố Trì nhìn thấy hai người họ dừng lại ở cổng hoa, liền đi đến chào hỏi, hắn nói, "Cha nuôi, An An, lâu rồi không gặp hai người."
Châu Khánh An im lặng, không biết nên nói gì. Người này cô từng biết, hắn là đứa trẻ do ông ngoại cô nhặt về cách đây mười tám năm trước, nghe nói là đứa trẻ đó đã cứu ông ngoại cô ra khỏi một đám cháy. Khi ấy ông ngoại Châu Khánh An để cho hắn làm con nuôi của Viên Kiệt, đặt tên là Viên Anh. Nhưng Viên Kiệt đau khổ vì mất vợ con, không hề quan tâm đến đứa con nuôi này, cuộc sống của Viên Anh khi đó cũng không tốt đẹp mấy.
Thật may là còn có ông ngoại Viên Giang, còn có Châu Khánh An bên cạnh chăm sóc cho hắn, mỗi năm vào ngày giỗ cha mẹ hắn, Viên Giang đều lái xe chở Châu Khánh An và Viên Anh đi viếng mộ.
Đến khi Viên Giang qua đời, Viên Anh cũng mất tích, Viên Kiệt không hề có suy nghĩ sẽ đi tìm kiếm, từ đầu đến cuối, ông ấy chưa từng xem Viên Anh là người nhà họ Viên.
Đến bây giờ, Viên Anh không còn là Viên Anh, hắn là Cố Trì, một nhà khoa học điên, hôm nay đã trở thành chú rể mới. Châu Khánh An không biết nên nói gì với hắn, nói rằng anh họ, đã rất lâu không gặp? Hay nói rằng thời gian qua anh họ đã ở đâu?
Châu Khánh An biết, hắn chỉ ở nhà họ Viên tám năm, nhưng khổ cực và cay đắng của một đứa con nuôi không được thừa nhận sẽ theo hắn suốt đời. Đối với Cố Trì hiện tại, nhà họ Viên không có ý nghĩa như một gia đình, dùng thân phận nào để chào hỏi cũng thật châm chọc.
"Lẽ ra khi nghe đến cái tên Cố Trì, tôi đã phải nhận ra. Đám cháy năm đó, là ở nhà họ Cố." - Viên Kiệt nhìn Cố Trì, trên mặt ông không có quá nhiều ngạc nhiên, thái độ bình thản lạnh lùng.
Cố Trì mỉm cười không chút thiếu sót, hắn nói, "Cha nuôi không nhận ra là phải, dù sao trên đời này cũng không chỉ có duy nhất một nhà họ Cố."
Hai người họ đứng bên ngoài cổng hoa nhìn nhau, mặc dù một người lạnh lùng, một người lại tươi cười giữ lễ, nhưng không khí lại không hề hòa thuận, cứ như sẽ phát nổ bất cứ lúc nào.
Viên Kiệt liếc mắt nhìn Cố Trì, ông nói, "Đừng gọi cha nuôi, tôi chưa từng nhận cậu."
Nói rồi ông kéo tay Châu Khánh An rời đi, để lại Cố Trì chăm chú nhìn theo bóng lưng yêu kiều của cô gái mặc lễ phục tím.
Hắn thấp giọng nói, "Lớn lên rồi, thật xinh đẹp."
-
Tư Thành đứng bên bờ biển, hắn châm một điếu thuốc, mắt nhìn xa xăm, trong đầu nhớ đến hình ảnh cô bé mặc lễ phục tím do mình tặng, khóe môi bất giác giương lên.
Giữa tiếng sóng biển rì rào lại vang lên tiếng bước chân, Tư Thành không xoay đầu lại, lạnh lùng nói, "Tôi không muốn gặp cậu, cút đi."
Người đến là một người đàn ông, hắn mặc một bộ lễ phục đen, trên túi áo gài một chiếc khăn tay màu lục sậm, trên cổ tay hắn đeo một chuỗi ngọc màu lục, là Yến Nam Thiên. Hắn dừng lại cách Tư Thành năm bước chân, sau đó lại rút từ trong túi ra một điếu thuốc, Yến Nam Thiên ngậm thuốc trong miệng, nhẹ nhàng nói, "Tôi đến để hút thuốc."
Tư Thành nói, "Cút sang chỗ khác mà hút, cả bãi biển này là của nhà họ Yến, cậu không thiếu một chỗ hút thuốc."
Yến Nam Thiên châm thuốc, hắn nói, giọng nói thật nhỏ, lại như đang cầu cứu, "Nhưng tôi thiếu một người tâm sự."
Tư Thành liếc nhìn Yến Nam Thiên, bật cười chế giễu, "Tự làm tự chịu."
Nếu đã không thể buông tay thì việc gì phải đẩy cho người khác, mua dây buộc mình.
Như hiểu được suy nghĩ của Tư Thành, Yến Nam Thiên nhả ra một làn khói, hắn nói, "A Thành, có đôi khi siết quá chặt, sẽ có một bên bị thương."
Tư Thành lắc đầu, "Tôi không thích nói những chuyện này. Nếu cậu đã đến rồi thì tôi đi."
Nói rồi Tư Thành quay lưng rời khỏi, trước khi biến mất ở khúc cua, hắn thấp giọng nói, "Nếu đã chọn rồi thì cứ làm, dù sao cũng không phải lần đầu cậu chọn sai."
-
Yến Hoàng ngồi trong phòng cô dâu, thẫn thờ nhìn mình trong gương. Thợ trang điểm đã giúp cô hoạ một gương mặt cô dâu yêu kiều, diễm lệ, đôi môi đỏ thắm khiến người khác không thể rời mắt. Trên người Yến Hoàng mặc một chiếc váy cưới đuôi cá màu trắng, cổ áo được viền ren tinh xảo, khắp thân áo được đính rất nhiều ngọc trai, vài sợi ngọc trai được đính hai bên tay áo, rũ xuống, nhìn qua mềm mại mà nhẹ nhàng.
Yến Nam Thiên đẩy cửa phòng cô dâu ra liền nhìn thấy cảnh tượng đó, hắn nhìn đôi mắt trống rỗng không chút vui vẻ của Yến Hoàng, lòng nhói lên, nhưng cũng không lên tiếng.
Yến Hoàng nhìn qua gương, thấy Yến Nam Thiên xuất hiện, hiện tại thợ trang điểm đã rời đi, trong phòng yên tĩnh, không ai mở lời trước.
Kể từ ngày hôm đó, Yến Nam Thiên hôn Yến Hoàng trong phòng cô, đến giờ đã gần hai năm họ không nói chuyện tử tế với nhau. Không khí giữa hai người đông cứng lại, Yến Hoàng nhìn hai mắt nặng quầng thâm và đôi môi tái nhợt không chút huyết sắc của Yến Nam Thiên, trái tim như bị một cây gai cứa phải, đau rát vô cùng.
"Anh bị bệnh sao?" - Yến Hoàng quay đầu lại nhìn Yến Nam Thiên, lần cuối hai người gặp nhau là trước khi hắn trở thành gia chủ nhà họ Yến, khi đó hắn vẫn rất khoẻ mạnh, còn có thể hung dữ với cô kia mà.
Yến Nam Thiên đứng tựa cửa, hai tay khoanh trước ngực, đôi môi hắn nhợt nhạt không còn màu máu, đôi mắt không sáng trong lấp lánh như xưa nữa, Yến Hoàng nhìn xuống, vị trí cổ tay luôn có một chiếc vòng ngọc xanh lục nay đã trống trơn, lộ ra cổ tay nổi đầy gân xanh, cả người hắn mang nặng hơi thở bệnh trạng.
Yến Nam Thiên hai mắt khép hờ, hắn đã đứng trong gió rất lâu mới tan đi hơi thuốc. Hôm nay là ngày trọng đại của Yến Hoàng, hắn không muốn trên người cô vương vấn mùi thuốc.
"Hôm nay em rất đẹp." - Giọng nói của Yến Nam Thiên rất nhỏ, nếu không phải trong phòng chỉ có hai người, Yến Hoàng còn tưởng rằng mình nghe nhầm.
Yến Hoàng cúi đầu, vân vê tà váy, trong vô thức, cô nói, "Đẹp như vậy, anh ngắm có vui không?"
Đột nhiên Yến Nam Thiên đi tới, kéo Yến Hoàng vào trong ngực, hắn hành động rất nhanh, đến khi Yến Hoàng kịp phản ứng thì đã nằm gọn trong lòng hắn. Cô ngước mắt nhìn Yến Nam Thiên, hắn gầy quá, xương hàm góc cạnh nay càng bén nhọn, hai gò má hóp lại, Yến Hoàng đột nhiên muốn đưa tay sờ má hắn.
Bàn tay Yến Hoàng vừa giơ lên đã bị Yến Nam Thiên chụp lại giữa không trung, hắn siết chặt tay cô, ánh mắt hắn nhìn cô chăm chú, trong đó như có một ngọn lửa cháy hừng hực. Yến Hoàng đột nhiên rất sợ, cô sợ nhìn thấy Yến Nam Thiên như vậy, mỗi khi hắn trở nên như vậy, cô lại không nhìn thấu được.
"Hôm nay Yến Hoàng phải gả đi rồi, trở thành cô dâu xinh đẹp như vậy..." - Yến Nam Thiên nhìn Yến Hoàng như muốn khắc sâu hình ảnh này của cô trong kí ức.
Yến Hoàng chớp mắt, cô nhìn thấy cổ tay nhìn hằn lên vết đỏ do bị Yến Nam Thiên bóp chặt, cô nói, "Anh bị bệnh sao lại không nói với em?"
Yến Nam Thiên nhếch môi cười, "Nói với em thì làm sao? Em sẽ vì trả ơn mà làm được gì cho tôi?"
Yến Hoàng cúi đầu, sao mỗi lần nhắc đến hai chữ "trả ơn" là không khí giữa hai người lại căng như dây đàn, không biết từ bao giờ cô rất chán ghét hai chữ "trả ơn" đó.
"Em không muốn trả ơn gì nữa cả, em chỉ muốn đối tốt với anh thôi." - Yến Hoàng lẩm bẩm nói, cho dù từ đầu tìm hiểu Yến Nam Thiên là vì hắn có ơn cứu mạng với cô, nhưng sau đó, cô ở bên hắn, chứng kiến hắn đau khổ, chứng kiến hắn trưởng thành. Bây giờ cô chỉ muốn thương hắn, muốn nghĩ cho hắn, nhưng hiểu ra đã quá muộn màng.
Trong mắt Yến Nam Thiên có chút ánh nước, khiến ánh nhìn của hắn càng nhu hoà, dịu dàng, Yến Nam Thiên buông bàn tay của Yến Hoàng ra, hắn đưa tay sờ tóc cô, "Lúc trước anh rất thích sờ tóc em, mềm mại, mát rượi, Yến Hoàng của anh để tóc dài là đẹp nhất."
"Nam Thiên, nghe lời em có được không? Em cảm giác anh rất yếu, anh không chữa trị sao? Cho dù đông y hay tây y, anh cũng phải thử thì mới khoẻ lên được." - Yến Hoàng nói, trong mắt cô chỉ toàn là lo lắng.
Yến Nam Thiên mỉm cười dịu dàng, hắn lấy từ trong túi áo vest ra một chuỗi ngọc màu lục, nhẹ nhàng đeo lên tay Yến Hoàng. Cử chỉ của hắn rất trang nghiêm, như đang tiến hành một nghi lễ trọng đại, khi hắn nắm tay Yến Hoàng, cả gương mặt hắn tràn ngập niềm vui, ánh mắt cũng chứa ý cười.
"Nhắc mấy chuyện này làm gì, hôm nay là ngày vui của em, người làm anh này cũng nên có lễ vật cho em."
Yến Hoàng nhìn chuỗi ngọc vốn nên ở trên tay Yến Nam Thiên, giờ lại ở chỗ mình, trong lòng rất nhiều cảm xúc, trong đầu lại có nhiều suy nghĩ. Cô đưa tay sờ chuỗi ngọc, cảm giác mát lạnh khiến cô hơi rùng mình, trong lòng dâng lên cảm giác bất an.
Yến Nam Thiên đeo vòng cho Yến Hoàng xong lại cúi đầu nhìn cô, ánh nhìn đó chăm chú mà nghiền ngẫm, Yến Hoàng cũng nhìn lại hắn, sau đó Yến Nam Thiên nhắm mắt lại, từ từ đến gần Yến Hoàng, cô cũng nhắm mắt lại, chờ đợi hắn.
Cuối cùng, Yến Nam Thiên thở dài, đặt lên tóc Yến Hoàng một nụ hôn.
Hắn xoay người bước ra cửa, để lại Yến Hoàng nắm chặt chuỗi ngọc trong tay, đôi môi mấp máy không nói thành lời.