Tình Khởi

Chương 6: Bởi vì chưa từng thiếu thốn, nên không sợ hãi cho đi




Năm mười tuổi Yến Hoàng được nhà họ Yến nhận làm con nuôi, người đời chỉ cho rằng đó chỉ là một chiêu trò đánh bóng tên tuổi của đại gia đình ma đầu này, lại không ngờ đằng sau đó lại che giấu rất nhiều chân thành.

Tại sao gọi nhà họ Yến là đại gia đình ma đầu? Từ thời gia chủ đầu tiên thành danh ở những năm bảy mươi là Yến Như Phong, hắn giàu lên nhờ buôn bán kim cương máu. Cái gọi là kim cương máu chính là ép buộc nô lệ nuốt kim cương, sau đó lại vận chuyển qua rất nhiều con đường, khi đến nơi lại mổ bụng nô lệ lấy hàng ra. Không phải ai cũng có thể nuốt sống nhiều kim cương đến vậy, thời ấy y thuật không cao, nô lệ bị mổ bụng không mấy ai sống sót.

Thời bình, làm gì còn nô lệ? Thời đại phát triển, vận chuyển kim cương đã không còn là con đường nhanh giàu nhất, ma túy, súng đạn, rất nhiều con đường để nhà họ Yến làm giàu. Đến đời Yến Cố Khiêm, vận chuyển hàng hóa không phải là nô lệ, cũng không còn nô lệ cho họ sử dụng, không biết từ bao giờ, có rất nhiều nghi án nhà họ Yến buôn người, nhưng chưa từng có vụ án nào được phá.

Nhà họ Yến là một gia tộc giàu có, đồng tiền của họ dính máu, lại tỏa ra ma lực mê người, vũ khí và tiền là hai thứ mạnh nhất, nhà họ Yến đều có, vì vậy trong hai giới đen trắng, không ai không biết danh, không ai không sợ hãi.

Yến Hoàng là một đứa trẻ ăn mày, không cha không mẹ, bị tay sai nhà họ Yến bắt về.

Cô ấy trải qua một khoảng thời gian dài ngày đêm không phân biệt, bị bỏ đói, bị nhốt trong lồng như một con thú, xung quanh không một bóng người.

Cứ cách một ngày sẽ có một người đến đưa cơm cho Yến Hoàng, đút cho cô chút nước, sau đó lại rời đi, người đó chưa từng lên tiếng nói chuyện.

Sau đó, vào một ngày đầu đông, cánh cửa lồng nhốt Yến Hoàng mở ra, cô bé mười tuổi sợ sệt không dám bước ra, bên ngoài yên lặng không có ai lên tiếng. Qua một lúc lâu, suy nghĩ bỏ lỡ cơ hội lần này sẽ là mãi mãi đã chiến thắng nỗi sợ của cô, Yến Hoàng vụt chạy ra ngoài.

Bên ngoài lồng, chỉ có một bà lão, trên tay bà cầm hộp cơm. Dưới ánh đuốc bên ngoài, Yến Hoàng thấy hai mắt bà ấy chỉ còn tròng trắng.

Yến Hoàng không dừng bước chân, cắm đầu chạy ra ngoài, chỉ để lại hai chữ, "Cảm ơn."

Cô không biết, bà ấy là người câm, càng không biết, bà ấy mãi mãi không nghe được hai chữ cảm ơn đó.

Mãi sau này làm con nuôi nhà họ Yến, Yến Hoàng mới biết bà lão ấy gọi là bà Nghi, bà ấy có một đứa cháu chết rét vào lúc mười tuổi. Ngày hôm đó cứu cô, là bà dùng một mạng đổi một mạng.

Từ đó, trên đời không còn bà Nghi nữa.

Yến Hoàng chạy rất lâu, khi tuyết bắt đầu rơi, trên người cô chỉ có một bộ đồ hè mỏng manh rách nát, Yến Hoàng cảm thấy rất lạnh, cả người bắt đầu run.

Cô vẫn chưa chạy ra khỏi nhà họ Yến, nhưng máu đã bắt đầu muốn đông lại.

Cô không biết, mình vĩnh viễn không thể chạy ra khỏi nhà họ Yến.

Đến khi Yến Hoàng nằm trên tuyết, cả người co rúm lại, cô nhìn thấy một người xuất hiện, người nọ đứng chắn đi ánh mắt trời, cả người phát sáng, trên cổ tay người đó đeo một chuỗi ngọc màu lục. Mắt Yến Hoàng đã bị tuyết trắng làm mờ đi, không thể nhìn rõ diện mạo người đó, cô chỉ có thể mỉm cười, được cứu rồi.

"Thần tiên, cảm ơn ngài."

-

Đến khi Yến Hoàng tỉnh lại, trước giường đã có một bóng người chờ sẵn.

Người đó là Yến Nam Thiên. Lúc đó hắn mới mười chín tuổi, trên mặt vẫn còn vẻ non nớt của thiếu niên, sóng mũi cao thẳng, đôi mắt hẹp dài lạnh lùng, đôi môi mỏng, ánh mắt bất cần gần như là xem thường tất cả.

Hắn nói, từ giờ cô là con nuôi nhà họ Yến, hắn là anh trai cô.

Từ đó cô có tên, gọi là Yến Hoàng.

Yến Hoàng nhìn thấy chuỗi ngọc màu lục trên tay Yến Nam Thiên, cô lẩm bẩm gọi, "Thần tiên."

Cô muốn trả ơn Thần tiên.

Nhưng Thần tiên rất lạnh nhạt. Suốt sáu năm đầu, Yến Hoàng ghi nhớ sở thích, Yến Nam Thiên thích ăn gì, thích đọc loại sách gì, đi ngủ thì sẽ chỉnh đèn ở mức nào, Yến Hoàng đều nghiêm túc ghi nhớ. Cô hết lòng hết sức đối xử tốt với hắn nhưng Yến Nam Thiên chưa từng để ý, đôi mắt hẹp dài đó luôn lạnh lẽo nhìn cô, cũng chưa từng nói với cô những lời dịu dàng.

Năm đó Yến Hoàng mười sáu tuổi, Yến Nam Thiên đã hai mươi lăm, hắn bị người khác đâm một dao, mặc dù vết thương rất nông nhưng lại chảy máu ướt đẫm vạt áo sơ mi, nhìn qua dọa người kinh khủng.

Yến Nam Thiên vừa trở về nhà họ Yến, đến hoa viên lại kiệt sức, không thể nhấc chân bước tiếp được nữa. Hắn dựa người vào một tảng đá, trước mắt mờ dần.

Đến khi hắn tỉnh lại đã thấy trần nhà trắng tinh, bên cạnh nhiều thêm một người.

Yến Hoàng nhìn thấy Yến Nam Thiên tỉnh dậy liền chạy đến, cô dụi đôi mắt đỏ lên vì buồn ngủ, thấp giọng hỏi, "Vết thương của anh còn đau không?"

Yến Nam Thiên nhìn thấy Yến Hoàng cũng không tỏ thái độ gì, hắn hỏi, "Là em cứu tôi?"

Yến Hoàng lắc đầu, "Em không khiêng anh nổi, nên em đi gọi anh cả."

Nghe đến Yến Nam Bình, giữa hai chân mày Yến Nam Thiên nhíu lại, hắn hỏi, "Vì sao lại cứu tôi?"

Yến Hoàng nghiêng đầu, trên mặt tràn đầy không hiểu, "Tại sao em không cứu anh? Anh là anh của em, còn từng cứu em..."

Yến Nam Thiên ngắt lời, "Vì tôi từng cứu em? Là vì tôi từng cứu em nên em đối xử tốt với tôi?"

Yến Hoàng càng không hiểu, "Anh làm sao vậy?"

Yến Nam Thiên đột nhiên ho dữ dội, hắn cúi người ho liên tục nên đã động đến vết thương, trên tấm vải trắng băng ngang bụng thấm ra một mảng đỏ rực. Yến Hoàng vội vàng ngồi xuống giường hắn, đưa tay vỗ lưng cho hắn. Yến Nam Thiên trở tay nắm lấy cổ tay Yến Hoàng, hắn nén ho, thấp giọng hỏi, "Em thích tôi sao?"

Yến Hoàng mím môi, không dám nói.

"Là vì tôi từng cứu em nên em thích tôi?"

Yến Hoàng cảm giác câu hỏi này nếu trả lời không tốt sẽ có kết cục thê thảm, cô ngẩng mặt nhìn Yến Nam Thiên, suy nghĩ một lát rồi nói, "Là vì anh cứu em, nên mới có em ngày hôm nay thích anh như vậy."

Yến Hoàng chân thành nói, đó là lần đầu tiên cô tỏ tình với người khác, hai gò má đỏ lên, rất ngượng.

Yến Nam Thiên dường như không cảm động, hắn siết chặt tay cô, hét lên, "Đó là biết ơn, không phải là rung động!"

Yến Hoàng vội nói, "Không biết ơn làm sao rung động?"

Yến Nam Thiên đột nhiên như một quả bóng bị xì hơi, hắn buông tay Yến Hoàng ra, ánh mắt nhìn cô phức tạp khó hiểu.

Sau đó, hắn nói, "Em còn nhỏ, không phân biệt được."

Kể từ hôm đó hai người có một khoảng cách, chỉ giữ lại giao tiếp thông thường, tình cảm sâu sắc bị nén xuống một góc trong lòng.

-

Năm Yến Hoàng mười tám tuổi, Yến Nam Bình muốn đưa cô rời khỏi nhà họ Yến.

Hắn nói chỉ cần cô thi xong đại học, hắn đến Thụy Sĩ phát triển, sẽ dẫn cô theo.

Thụy Sĩ rất tốt, cô cũng không thích nhà họ Yến, quá phức tạp. Nhưng khi định đồng ý thì hình ảnh Yến Nam Thiên hiện lên, Yến Hoàng do dự.

Chuyện đó cuối cùng cũng đến tai Yến Nam Thiên. Đêm đó Yến Hoàng đang ngồi trong phòng luyện đề tiếng Anh, cửa một đột nhiên bật mở, sau đó "tách" một tiếng, cánh cửa bị khóa lại.

Yến Nam Thiên đứng ngay cửa, thần sắc u ám, hắn hỏi, "Em muốn đi cùng anh cả?"

Yến Hoàng buông cây bút trong tay, định lắc đầu. Yến Nam Thiên đột nhiên đi đến, kéo lấy tay cô, hắn nâng mặt cô lên, cúi đầu hôn xuống. Trước mắt Yến Hoàng chỉ nhìn thấy chuỗi vòng ngọc màu lục đang toả sáng lấp lánh dưới ánh đèn, cô nghĩ, chưa bao giờ cô gần Thần tiên của mình đến vậy.

Môi Yến Nam Thiên rất lạnh, hắn hôn không dịu dàng, cứ tham lam tấn công, khiến Yến Hoàng có chút khó thở. Cô đưa tay đẩy hắn, muốn có chút không khí để thở.

Yến Nam Thiên bị đẩy ra, hắn nhìn cô, ánh mắt như gắn dao, sắc bén đáng sợ, "Em là vì anh cả?"

Yến Hoàng nói, "Không phải, anh làm em đau."

Yến Nam Thiên lại hôn xuống, Yến Hoàng lại đẩy hắn ra.

Yến Nam Thiên không kiên nhẫn hỏi, "Lại làm sao nữa?"

Yến Hoàng che môi, rưng rưng nói, "Anh hôn rất đau đó."

Không ngờ cô sẽ nói vậy, Yến Nam Thiên cong cong khóe môi, sau đó lại hỏi, "Em có đi cùng anh cả không?"

"Em còn chưa trả ơn..."

Nghe đến hai từ trả ơn, Yến Nam Thiên nhíu mày, buông Yến Hoàng ra, hắn lạnh lẽo nói, "Trả ơn? Em cho tôi hôn cũng là vì trả ơn? Yến Hoàng, em đúng là người có ơn tất báo! Nếu đổi lại là người khác... Nếu đổi lại là người khác cứu em..."

Yến Hoàng không biết Yến Nam Thiên lại nổi điên cái gì, cô chớp mắt nhìn hắn, đợi hắn nói cho xong. Nhưng Yến Nam Thiên chỉ kết thúc câu nói ở đó, hắn quay lưng bước ra cửa, đưa tay mở chốt khóa trên cửa. Khi một chân hắn bước ra ngoài hành lang, nửa người trong phòng tràn ngập ánh sáng, nửa người ngoài hành lang tối tăm u ám, Yến Nam Thiên nhẹ nhàng nói, "Nếu muốn trả ơn, em đi cùng anh cả đi."

Nói rồi, hắn bước ra ngoài, hoàn toàn chìm vào bóng tối vô tận.

Chuỗi ngọc màu lục trên tay hắn không được ánh đèn chiếu tới, cũng không còn lấp lánh nữa.

-

Nhưng Yến Hoàng và Yến Nam Bình vĩnh viễn không thể rời khỏi nhà họ Yến, bởi vì vào mùa thu năm đó, Yến Nam Bình qua đời.

Sau đó, Yến Hoàng học đại học, ở trường đại học cô gặp được Cố Trì, hắn là giảng viên của cô.

Năm Yến Hoàng mười chín tuổi, Yến Cố Khiêm qua đời, Yến Nam Thiên trở thành gia chủ. Kể từ đó, cô chưa từng gặp lại hắn.

Năm Yến Hoàng hai mươi tuổi, Cố Trì đến nhà họ Yến cầu hôn, Yến Nam Thiên Đồng ý.

Đêm hôm đó Yến Hoàng biết tin, cô muốn chạy đến hỏi Yến Nam Thiên vì sao lại đồng ý? Vì sao ngày hôm ấy hôn cô rồi lại đồng ý gả cô cho người khác? Nhưng đến cuối cùng, một chút dũng khí đi tìm người đó cũng không có.

Cô không dám đi tìm, sợ rằng sẽ nghe người đó nói nếu cô muốn trả ơn thì cứ gả đi, hay là muốn gả cô đi vì một lợi ích nào đó.

Yến Hoàng chỉ muốn bản thân nghĩ rằng, người đó cũng có nỗi khổ tâm.

Nhưng cô không hiểu, nếu Yến Nam Thiên yêu mình thì có nỗi khổ tâm nào khiến hắn có thể đẩy cô đi như vậy?

Nếu gặp rồi thì cô có thể nói gì? Đừng gả em cho người khác? Đừng rời khỏi em? Yến Hoàng lắc đầu, một chút mặt mũi đó, không thể vì yêu người đó mà trở nên hèn mọn.

Cứ như vậy cho đến ngày hôm nay, khi Yến Hoàng đến khách sạn chuẩn bị cho hôn lễ, vô tình nhìn thấy Yến Nam Thiên dưới sảnh tiệc, hắn đang thảo luận việc tổ chức hôn lễ với Cố Trì, dáng vẻ người đó vẫn vậy, cả người cao gầy, ánh mắt hẹp dài lạnh lùng, đôi môi mỏng trắng bệch không có chút huyết sắc. Trong lòng Yến Hoàng hơi động, anh trai của cô đã gầy đi rất nhiều, cả người dường như đã già đi mười tuổi.

Yến Hoàng chỉ nhìn hắn từ xa, sau đó lại quay gót rời đi.

Chỉ cần nhìn lâu thêm một chút, chỉ cần chào hỏi một câu, cô sẽ không thể ngăn cản bản thân trốn khỏi hôn lễ này.

Cô nhớ đến chuỗi vòng ngọc màu lục kia, thì ra Thần tiên và đứa trẻ ăn mày vĩnh viễn không thể ở bên nhau.

Yến Hoàng nghĩ, cô đã không thể đi về phía Yến Nam Thiên nữa rồi.

-

Châu Khánh An chỉ mới mười tám tuổi, nghe xong chuyện này cũng không biết nên an ủi Yến Hoàng như thế nào. Từ bé đến lớn cô luôn được người khác yêu thương, chưa từng trao nhiều tình cảm cho ai như vậy, càng không thể hiểu hết nỗi đau của Yến Hoàng.

Châu Khánh An đưa tay cầm lấy bàn tay của Yến Hoàng, cô nói, "Chị à, người ta không tốt với chị, chị đừng yêu nữa."

Yến Hoàng mỉm cười, đưa tay xoa đầu Châu Khánh An, "Em chưa yêu, không hiểu được đâu. Nếu trên đời này cứ nói không yêu là không yêu nữa, vậy thì sẽ không có ai đau khổ vì tình."

Châu Khánh An bĩu môi, không biết đáp lời như thế nào. Cô đành đổi đề tài, "Chị, ngày mai em sẽ đến, chị phải là cô dâu xinh đẹp nhất đó."

Yến Hoàng gật đầu, phải xinh đẹp chứ, ít nhất là trong mắt người đó, phải giữ lại một chút thể diện cuối cùng.

Châu Khánh An suy nghĩ rất lâu, vô thức sửa đi sửa lại lời nói của mình trong đầu, một lúc lâu sau cô lại nói tiếp, "Yến Hoàng, em không biết an ủi người khác, cũng không biết nỗi đau của chị. Em chỉ nhớ khi cha mẹ em mất, em rất buồn, ngày nào cũng buồn, nhưng cuối cùng nỗi buồn đó vẫn vơi đi, không phải là đột nhiên hết, mà là từng giây, từng phút, từng ngày, từng giờ, nó sẽ vơi đi từng chút. Em mong là chị cũng như vậy, chỉ cần mình nhìn thấy ánh sáng phía trước, sẽ không bị lạc đường."

Yến Hoàng mỉm cười, đôi mắt cô ấy lại lấp lánh, "Chị hiểu, Khánh An, cảm ơn em. Cảm ơn vì đã lắng nghe chị, còn cho chị lời khuyên nữa."

Châu Khánh An nhìn lúm đồng tiên trên má Yến Hoàng, cô cũng mỉm cười, sau đó lại hét to với biển, "Chị Yến Hoàng cố lên! Khánh An cũng cố lên! Hai chúng mình cùng cố lên!"

Yến Hoàng nhìn cô gái mười tám tuổi trước mắt, cảm giác được sức sống tràn đầy trên người Châu Khánh An, một đứa trẻ sinh ra trong gia đình hạnh phúc sẽ có dáng vẻ như thế nào? Chính là dáng vẻ phóng khoáng, ấm áp mà thoải mái như thế này.

Bởi vì chưa từng thiếu thốn, nên không sợ hãi cho đi. Châu Khánh An từ nhỏ đã quen được nhận, cũng không phải là cô không muốn cho đi mà là không biết cho đi như thế nào. Nhưng Châu Khánh An không biết, dù là lần đó ôm lấy Văn Chi trong tang lễ cha mẹ cô ấy, hay ngày hôm nay hết lời an ủi Yến Hoàng, đều là cho đi, cho đi sự quan tâm, cho đi tấm lòng mà người khác không dễ gì chia sẻ.