Đàm Phi trong tình trạng lõa thể, ngồi xếp bằng giữa Tụ Linh Trận, đôi mắt nhắm nghiền như thể đã rơi vào trạng thái vong ngã. 108 huyệt đạo quan trọng đều cắm lít nhít những cây Ngân Trâm nhỏ, tiểu bình chứa Kim Hàn Thủy huyền phù trôi nổi trước mặt gã.
Từng đoàn, từng đoàn chất lỏng màu vàng đặc sệt bay ra khỏi miệng bình. Chúng vấn vít quanh thân gã, nhểu từng giọt li ti vàng óng lên đỉnh Ngân Trâm, qua đó thẩm thấu vào từng huyệt đạo, từng thớ thịt, từng lóng xương, tuần tự đủ 108 điểm trên thân thể.
Một giọt Kim Hàn Thủy được gã hút qua miệng, nhăn mặt nuốt qua cổ họng. Khí Âm Hàn bắt đầu xâm nhiễm khiến cơ thể gã rung lên từng đợt. Quang Điểm Bí Ẩn bay đến cắn nuốt giọt chất lỏng, sau vài hơi thở, nó nhả ra một loại dịch có màu vàng kim, hòa vào dòng Pháp Lực mà tuần hoàn xông phá kinh mạch và huyệt đạo.
Hoàn cảnh ‘nội công ngoại kích’ đang diễn ra khiến Đàm Phi cảm thấy đau đớn đến tột cùng. Cơ thể bên ngoài tựa như ngàn vạn đao thương đâm chém, lục phủ ngũ tạng bên trong tê cứng rồi bỏng rát. Vị trí 108 huyệt đạo là nơi đau đớn nhất, trán Đàm nổi gân xanh, hàm răng nghiến vào nhau ‘ken két’ nghe mà sởn tóc gáy.
Đã hết một vòng chu thiên, đôi mắt gã kiên định, hình ảnh Thân Mẫu với nụ cười hiền từ hiện ra, tiếp thêm động lực cho gã, gã lại tiếp tục thực hiện một vòng chu thiên nữa. Lần này nuốt thêm một giọt Kim Hàn lớn hơn, Quang Điểm vẫn lầm lũi cắn nuốt Trọng Thủy một cách điên cuồng. Lần này Pháp Lực có lẫn Kim Hàn xông phá kinh mạch mạnh mẽ hơn rất nhiều, nỗi đau về thể xác cũng tăng lên vài thành.
Chìm đắm trong đau đớn đến nửa tháng, cơ thể Đàm Phi đã quen dần với sự hành hạ này. Giờ đây, gã đã thu lại tiểu bình Kim Hàn Trọng Thủy. Dòng Pháp Lực trong thể nội tuần hoàn ổn định hơn rất nhiều, gã điều động chúng chạy khắp cơ thể hết vòng này đến vòng khác, tựa như thuận lý thành chương vậy.
Bỗng ‘Bụp…’
Cây Ngân Trâm nơi huyệt Bách Hội bị đẩy ra khỏi đỉnh đầu, lớp da nơi đó sáng lên một tầng Huyền Văn mờ ảo rất đẹp mắt. Vậy là Tử Huyệt đầu tiên đã được cường hóa, Đàm Phi mừng đến rơi nước mắt, sự kiên trì của gã rốt cuộc đã được đền đáp.
Gã tiếp tục vận công theo khẩu quyết trong Toái Giáp Công.Chợt ngộ ra điều gì đó, Đàm Phi vội đứng dậy, gã bắt đầu đi vài đường quyền cước trong Tinh Vũ Võ Kỹ, kết hợp cùng công pháp Toái Giáp, dường như hai thứ này rất ăn nhập với nhau, càng múa càng say, càng say càng nhảy nhót như ‘Lên Đồng’.
‘Phụp… Phụp’
Hai cây Trâm Bạc nơi huyệt Thái Dương bắn ra ngoài, hư ảnh Huyền Văn nhá sáng huyền ảo… Cứ như vậy, Đàm Phi chìm trong tu luyện, múa võ…
‘Pặc… Bụp… Phụp… Phụp….’
Huyệt Cự Khuyết, Thương Khúc, Thần Khuyết, Quan Nguyên, Trung Cực… một loạt huyệt đạo quan trọng ở phần bụng đều nổi lên Huyền Văn. Tâm trạng Đàm Phi vui sướng khôn xiết, mặc dù vẫn còn rất đau đớn nhưng gã không dừng lại, cứ thế trong hình dạng lõa thể mà múa may đi quyền.
Khi mà các huyệt đạo ở chân và tay như Dũng Tuyền, Túc Tam Lý và Thái Uyên… mở ra Huyền Văn, cảm giác lực công kích vô cùng mạnh mẽ nhưng thanh thoát. Không hiểu khi mở ra đủ 108 điểm Huyền Văn thì thân thể gã sẽ như thế nào đây?
Thấm thoát hơn một tháng, Đàm Phi đã tu luyện tầng thứ nhất Toái Giáp Công đến tiểu thành, mở ra 36 điểm Huyền Văn trên cơ thể, cũng là bước đầu cường hóa đủ 36 Huyệt Đạo. Để luyện đến đại thành, củng cố các đại huyệt cường hóa chúng đến cứng rắn vô bỉ, gã cần phải thường xuyên phục dụng Kim Hàn Trọng Thủy, vừa tu luyện theo công pháp và khẩu quyết, vừa kết hợp tu luyện võ kỹ.
Khi tầng thứ nhất Toái Giáp đại thành, toàn bộ xương cốt sẽ chuyển sang màu vàng kim, cứng rắn ngang Pháp Khí. Tổng kết lại, nếu chỉ có phục dụng nước nặng mà ngồi đó tu luyện, chẳng biết là mất đến mấy năm mới đạt đến tiểu thành. Một ý niệm vu vơ chợt lóe lên, phải chăng, người sáng tạo ra môn công pháp luyện thể bá đạo này lại không nghĩ ra việc kết hợp giữa tu luyện và vận động? Gã lắc lắc đầu mỉm cười tự giễu mình, bất chợt nhận ra mình đang lõa thể giữa chốn hoang vu này, gã lẩm bẩm vài câu rồi vận lại y phục cho chỉnh tề.
Đưa mắt nhìn lại Ký Du Trận, bảy viên Tinh Thạch vẫn trơ trơ không động tĩnh. Đàm thở dài, gã đành mang tất cả những tài liệu liên quan đến Trận Pháp Chi Đạo ra nghiên cứu. Tu luyện Toái Giáp Công đến Tiểu Thành đã là một kỳ tích, cần phải nghỉ ngơi một thời gian, triết lý ‘Vật Cực Tắc Phản’ người xưa nói ra không phải là chuyện nói chơi, bất kỳ việc gì cũng cần có điểm dừng…
…
Phiêu Miểu Thôn.
Một Linh Chu cực lớn vừa cập cảng, trên khoang thuyền là một vị Đại Linh Sư tầm 40 tuổi rất là phong độ, hắn vận trường bào đỏ như lửa đứng chắp tay sau lưng với ánh mắt cương nghị, phía sau lố nhố hơn chục tên Thượng Linh Sư tỏ ra cung kính.
Đứng trên cầu cảng tiếp đón đương nhiên là đám người Kinh Bộ, Đình Kỷ và Hồng Dinh. Kinh Bộ chắp tay hướng phía Linh Chu chào hỏi rất lễ độ:
- Chúng vãn bối cung nghênh Công Sứ đại nhân! Chẳng hay Liên Minh có đại sự tại vùng này?
Hồng Bào nhân gật đầu, lão nhìn qua một lượt rồi nhăn trán:
- Đại sự? Hắc… Quả là có đại sự mà… Bắc Cực Tứ Hữu các ngươi bốn người sao lại khuyết thiếu Hứa tiểu tử?
Kinh Bộ làm ra vẻ bất đắc dĩ trả lời:
- Sự tình dài dòng, rối rắm… mời đại nhân và các vị Tùy Viên Liên Minh quá bộ tệ xá để tiểu nhân trình bày!
Hồng Bào gật đầu ngự không rời khỏi Linh Chu, 15 gã Tùy Viên cận vệ lục tục rời khỏi khoang thuyền đi theo.
Khách Đường trong trang viện chật kín người, Hồng Bào không khách khí mà ngồi vào ghế chủ vị, ba tên Thông Thiên chỉ dám đứng một bên mà tiếp chuyện. Đám Tùy Viên xếp thành hai hàng đối diện ba người Kinh Bộ, tên nào cũng chăm chăm nhìn vào cơ thể Hồng Dinh với những ánh mắt bất thiện. Phát hiện ra điểm dị trạng, Hồng Bào vỗ mạnh tay lên ghế, một luồng uy áp đáng sợ bao trùm khắp gian phòng. Mấy tên Tùy Viên biết ý vội rời ánh mắt đi chỗ khác, tránh cho Hồng Dinh một phen khó xử.
- Kinh Bộ! Trước tiên nói cho ta nghe chuyện của Hứa Hoài Ân, sau báo cáo tình hình Bắc Cực Đảo, gần đây có biến động gì lớn không? - Hồng Bào ngữ điệu có vẻ không vui, dường như hắn rất khó chịu với đám Tùy Viên khi chúng nhìn ngắm Hồng Dinh.
Kinh Bộ là kẻ lão luyện, sự xuất hiện bất thường của vị Công Sứ Liên Minh Sầm Đống đương nhiên có liên quan đến vị Tiếp Dẫn Sứ từ tổng bộ rồi. Hẳn là Bắc Côn Lăng có biến, không biết chừng lại là biến lớn. Vì vậy mà mọi phát ngôn của hắn cũng phải cẩn thận hơn rất nhiều, Bộ trưởng thôn cung kính:
- Từ lần công tác gần nhất cách đây một năm của Sầm đại nhân, quả thực Bắc Cực có một số biến động nhỏ. Hứa Hoài Ân hóa ra lại là tên bại hoại, hắn ra nhập Bạch Bì Tộc, đảm nhiệm cương vị Khách Khanh. Cấu kết với vài tên tộc nhân đánh chết cha con họ Khuông, những tưởng hắn sẽ lên đảm nhiệm vị trí tộc trưởng, ai ngờ đâu lại biến mất không thấy tăm hơi, hiện Bạch Bì Tộc đã bị Vi Khinh Tộc thôn tính… Sầm tiền bối có chỉ điểm gì cho chúng vãn bối không?
Sầm Đống gật gù, chuyện các bộ tộc thôn tính lẫn nhau vốn xảy ra như cơm bữa tại Cô Thiên, truyện một cái Bạch Bì nhỏ bé bị xóa sổ khỏi Bắc Cực Đảo không khiến họ Sầm động tâm. Hắn vân vê sợi ria mép rồi hỏi tiếp:
- Vậy trong quãng thời gian vừa qua, không có Linh Chu hoặc người lạ xuất hiện?
Kinh Bộ lắc đầu chắc chắn:
- Không có! Chí ít là không thấy xuất hiện tại Phiêu Miểu Thôn này.
Sầm Đống gật đầu, vẻ mặt hắn cũng dần trở nên hòa hoãn dễ chịu:
- Công việc kinh doanh của các ngươi vẫn ổn?
Kinh trưởng thôn ôm quyền cảm tạ:
- Vâng thưa Sầm đại nhân! Nương nhờ hồng phúc Liên Minh, nhân sinh Bắc Cực khá là yên ổn, việc buôn bán của chúng vãn bối vẫn thuận buồm xuôi gió.
Sầm Đống giữ chức vụ khá quan trọng trong Liên Minh, những lời lẽ dạng vuốt mông ngựa như thế này hắn nghe đã nhàm tai. Không cần đếm xỉa đến Kinh Bộ nữa, hắn chỉ tay về ba tên Tùy Viên:
- Ngươi… ngươi… ngươi! Cùng ta đi Bạch Bì Tộc dò xét tin tức. Những người còn lại chia làm bốn tốp thám thính bốn phía Đông, Tây, Nam, Bắc đảo này, mục tiêu hàng đầu vẫn là dư nghiệt giáo phái kia, sau đó đến tung tích Hứa Hoài Ân.
Dừng lời, Sầm Đống quay sang ba người Kinh Bộ, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Hồng Dinh:
- Bắc Côn Lăng đang có biến, bản nhân yêu cầu các vị nên ở yên chỗ này, mọi hành động ly khai sẽ được coi là mối nguy hại cho Liên Minh, hậu quả như thế nào chắc chư vị đã rõ…
Bất chợt có tiếng nói vang vọng tuy xa mà gần không thể xác định:
- Đi mòn gót khắp đảo, giờ mới gặp được một tên Đại Linh Sư… Hắc…
Lời vừa dứt, khoảng sân phủ tuyết trắng trước cửa Khách Đường bỗng xuất hiện một bạch phát lão giả vận trường bào màu vàng. Thân thể lão cao lớn, chòm râu dài đến ngực rất là phong độ, đặc biệt đôi mắt màu hổ phách khiến chúng nhân nhìn vào đều cảm thấy lạnh lẽo run rẩy. Khí tức của lão khi ẩn khi hiện, thâm sâu khó dò, đây đương nhiên là quái vật Thiên Sư rồi, chỉ không biết lão đến đây với mục đích gì?
Sầm Đống từ trong đi ra thi lễ rất là khiêm nhường:
- Tiểu bối Sầm Đống! Hiện là người của Liên Minh Các Bộ Tộc. Chẳng hay tiền bối có gì sai khiến?
Bạch phát lão giả nheo mắt nhìn Sầm Đống như thể con sâu cái kiến, lão nói:
- Lão phu đi tìm người, truy tung đến đây thì mất dấu. Tiểu tử lòe loẹt nhà ngươi là kẻ đứng đầu ở đây?
Sầm Đống tỏ ra bất đắc chí:
- Không hẳn vậy, tiểu bối chấp hành nhiệm vụ của Liên Minh truy tìm dư nghiệt Ma Giáo trên đảo này, cũng tạm gọi là đang quản hạt địa bàn đi.
Lão giả dường như chẳng coi Liên Minh Bộ Tộc vào đâu, lão cười gằn:
- Hắc… Ngươi mở mồm ra là nhắc đến Liên Minh, định đem đống phân chó ra dọa dẫm bản nhân? Hôm nay tâm trạng ta không tốt, cần sưu hồn tất cả các ngươi để tìm tung tích con trai ta. Các ngươi đừng mong rời khỏi đây…
Toàn trường im phăng phắc, tất cả đều đổ dồn ánh mắt về Sầm Đống, hắn đang có tu vi cao nhất đương nhiên phải là người giơ đầu chịu báng rồi.
Sầm Đống leo lên được vị trí Công Sứ đương nhiên không phải hạng người đơn giản, chỉ tội trước mặt là một lão quái vật hơn mình một đại cảnh giới, dùng sức mạnh mà phản kháng là điều không thể, ngoại giao mới là lựa chọn sáng suốt:
- Tiền bối… chúng tiểu nhân còn chưa biết lệnh tôn đại danh như thế nào, hình dáng ra làm sao? Chí ít thì ngày cũng nên để cho tiểu nhân nắm được chút thông tin, qua đó điều tra tìm kiếm. Lấy danh dự bản thân, tiểu bối nguyện đem hết khả năng tìm người cho ngài.
Lão giả trợn mắt, uy áp tỏa ra khiến tất thảy đều ngã quỵ, mấy tên Tiểu Linh Sư còn trực tiếp ói máu lăn lộn trên tuyết trắng. Chưa dừng lại ở đó, lão vung tay, một vầng quang võng mờ ảo úp xuống toàn bộ trang viện, hai lỗ mũi của lão phun ra luồng khói xám, đám người bị nhốt trong quang võng dầm chìm vào hôn mê. Một số Thượng Linh Sư có pháp lực mạnh mẽ đang cố gắng vận công kháng lại hơi độc đang xâm nhiễm cơ thể. Riêng Sầm Đống tu vi cao nhất thì vẫn trụ vững, hắn lùi lại thủ thế, có thể bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Lão giả gầm gừ:
- Nhân loại các ngươi đều không đáng tin, cách tốt nhất là Sưu Hồn. Con ta không thể chết một cách oan uổng được. Trước tiên là tên lòe loẹt này đi…
Bạch Phát Lão vẫn đứng bất động, trảo thủ vươn ra cách không chụp lên đầu Sầm Đống. Sầm Đống nhanh nhẹn ném ra một Ngọc Ấn màu đỏ, nó huyễn hóa ra hư ảnh Phượng Hoàng lớn, phun ra biển lửa cháy hừng hực. Thân ảnh Sầm Đống biến thành vệt kinh hồng bỏ chạy, hắn còn tế ra một thanh cự kiếm lớn đâm thủng lớp quang võng rồi lách mình chui qua.
Lão giả cười lạnh, đôi mắt chớp động Kim Quang bắn ra hai tia sáng màu vàng kích thẳng vào sau lưng Sầm Đống. Chỉ thấy họ Sầm hét thảm, thân thể bị xuyên thủng hai lỗ lớn, cứ thế mà vẫn lạc trong uất ức. Đại Tu Sĩ cấp độ Thiên Sư quả là sự khác biệt rất lớn, đúng là chỉ một cái giơ tay đã lấy đi mạng sống của một tên Đại Linh Sư, gần như Sầm Đống không có cơ hội phản kháng.
Bạch Phát tiện tay thu lấy Ngọc Ấn lẩm bẩm:
- Pháp Bảo… Đồ tốt a, đem về làm quà cho đám đồ tử, đồ tôn chơi vậy.
Mười lăm tên Tùy Viên, ba tên Thông Thiên Giáo cùng mấy gã Tiểu Linh Sư Phiêu Miểu Thôn đều nằm thẳng cẳng trên nền tuyết, Hồng Dinh, Kinh Bộ và Bùi Đình Kỷ miễn cưỡng đả tọa chống cho độc tố chạy vào tâm phế. Riêng Hồng Dinh thì hiểu chuyện gì sẽ đến, mặt nàng tái mét, đôi mắt không dám nhìn đến Lão già tóc trắng kia. Từ khuôn mặt đến công pháp đều giống hệt gã Yêu Nhân bị Huyền Tử đồ sát, lão già này ắt hẳn là cha đẻ của tên Kim Hoằng không sai. Hiện trong Giới Chỉ của nàng vẫn cất giữ bộ da và nanh Vện Kim Xà, sớm muộn gì cũng bị phát hiện.
Lão giả đến bên một tên Tùy Viên, giơ trảo chụp lên đầu thi triển Sưu Hồn Thuật. Sau năm nhịp thở, tên Liên Minh hét thảm, miệng ộc máu tươi. Lão vẫn lạnh lùng bước đến một kẻ hôn mê khác, Hồng Dinh ngồi ngay gần đó, tâm trạng nàng đã đạt đến cực điểm của sự khủng hoảng.
Tên Tùy Viên tiếp theo đổ gục xuống, thân thể mềm nhũn, máu tươi từ miệng trào ra, nhuộm lên tuyết trắng tạo thành màu hồng nhạt rồi chuyển đen. Lão già nhăn trán đứng dậy, dường như vẫn chưa tìm được thông tin hữu ích.
Bất chợt một tiếng nói thanh thúy vang lên, nó lăn tăn như sóng nước vô cùng êm dịu nhưng không kém phần uy nghiêm khiến chúng nhân kính ngưỡng:
- Đạo hữu dừng tay…!