Tinh Hỏa (Huyền Tẫn Bất Tử Cốc)

Chương 118: Đao Yếu Kiến Huyết




Khi mà dòng huyết tương từ khóe miệng Vô Tà nhểu ra thấm đỏ một nửa y phục, từ đằng xa một vệt khinh hồng bắn thẳng tới tiểu đảo. Đàm Phi với sát ý rất nặng bỗng xuất hiện trên đầu ba tên Thiên Kiếm Môn, ngay lập tức bốn điểm sáng được ném ra, Vu Hồn, Man Đầu, Hắc Thủ và Kỳ Tước bốn đầu khôi lỗi trực tiếp quấn lấy bốn tên hải tộc, kịp thời giải nguy cho Vô Tà.

Tinh Húc đao pháp chỉ mới đem ra luận bàn cùng Lý Khánh Tiên trong thời gian ở tại tông môn, chưa có cơ hội được chém giết thực chiến, đây đúng là lúc thích hợp nhất để thử nghiệm.

Trong lúc bốn con khôi lỗi đang cầm chân đám hải tộc, Đàm Phi ở trên không trung kết ấn, Liệt Không Đao huyền phù trước người gã bỗng đỏ lòe xích quang, thân đao tán phát ra những vòng linh văn quỷ mị rồi biến lớn, tự xoay quanh chính nó. Gã điểm chỉ xuống dưới chiến địa hô lớn:

- Sát…

Tàn Đao bay theo đường xoáy trôn ốc đâm thẳng đến một tên Nhân Giải ở gần nhất với vận tốc cực nhanh, tiếng gió rít quanh thân đao nghe ‘ken két’ rợn tóc gáy, không gian chung quanh như bị bóp nghẹt, cô đọng lại.

Hải tộc mặc dù đang bị khôi lỗi Vu Hồn quấn lấy, nhưng hắn vẫn rất tự tin vào khả năng phòng ngự của bản thân, chiếc càng cua còn lại giơ lên, điểm vào hư không một đồ hình lít nhít linh văn xanh lục.

Đao Yếu Kiến Huyết sát chiêu đầu tiên trong Tinh Húc đao pháp không phải là chiêu số tầm thường, thân Tàn Đao tựa như một mũi khoan khổng lồ đâm xuyên vào quang võng thuật pháp phòng ngự, môn vạn đạo linh văn màu xích hồng nhấp nhá tán phát ra chung quanh. Đàm ở trên không cười lạnh, ấn chỉ sáng lên, gã quát lớn:

- Phá…

Thần lực được gia tăng, Liệt Không Đao tỏa ra hỏa quang sáng chói lóa mắt, thân đao tăng tốc xuyên thủng lớp quang võng như xuyên qua giấy hồ, gia tốc đột ngột bạo tăng đâm thẳng vào thân trên tên hải tộc, cốt nhục máu me bắn ra vương vãi. Dị biến phát sinh rất nhanh, từ khi Đàm xuất hiện ném ra khôi lỗi cho đến khi phá nát nhục thân tên Nhân Giải chỉ diễn ra trong ba nhịp thở.

Hải Tộc vẫn còn kinh hoàng nhìn vào lỗ thủng lớn trên thân, cự phủ của Vu Hồn đã đến cắt một đường ngọt sớt qua cổ hắn, chính thức tiễn linh hồn hắn về với biển cả.

Tàn Đao sau khi ‘gây án’ vẫn không có dừng lại, nó khoan thẳng xuống đất rồi bất ngờ đâm từ dưới lên đúng vị trí một Nhân Giải khác, tên này đã có phòng bị, tám cái chân đốt quào quào vào không khí gần như thuấn di tránh kịp một đòn chí mạng. Còn chưa kịp thở đã thấy một khối lôi cầu từ họng pháo của Man Đầu bắn tới, hải tộc kia bắt buộc phải vung càng lớn lên đón đỡ. Thế nhưng tuyệt chiêu Đao Yếu Kiến Huyết quả là bá đạo, khi đã bắt mục tiêu thì không dừng công kích, phải có máu đổ đầu rơi nó mới chịu dừng lại.

Mũi Tàn Đao tiếp tục truy kích tên hải tộc, nó đã biến lớn như một cơn lốc xoáy lao đến với vận tốc cực nhanh, điểm điểm hỏa quang vấn vít cùng linh văn tạo ra một thứ không khí ngột ngạt áp bức.

Đàm ở trên không điều động bốn đầu khôi lỗi vây lấy hai tên hải yêu còn lại. Tên trước mặt đang luống cuống đối phó cùng Tàn Đao, gã lại ném ra triệt yêu cảnh chiếu những tia sáng nhạt nhòa lên đầu tên này, triệt đi một số yêu pháp do hắn thi triển ra.

Tiếng rú thê thảm trầm đục vang lên, hai hải tộc bị bốn khôi lỗi quấn lấy nhưng cũng kịp đảo mắt nhìn qua. Cảnh tượng đập vào mắt chúng thật thảm khốc, hải tộc kia bị tàn đao khoan thủng một lỗ từ dưới bụng lên trên, bát túc đứt đoạn nằm la liệt trên mặt đất, kinh dị nhất là bàn tay gân guốc đầy lân phiến của gã nhân tộc đã bóp nát đầu tên đồng tộc. Lại còn ánh mắt đỏ ngầu điên dại như một ma thần khát máu đang hướng đến hai người bọn chúng. Thoái ý đã xuất hiện, hai tên đánh mắt nhìn nhau rồi cùng thi triển Súc Địa thuật bỏ chạy.

Đàm Phi tán đi trạng thái yêu nhân, thu Tàn Đao và Triệt Yêu Cảnh về tay, tiện thể thu luôn hai túi da trữ vật và một số bộ phận hai tên hải tộc bị gã đánh chết.

Hải yêu bỏ chạy chỉ được một đoạn lại bị Lý Khánh Tiên và Lâm Tiểu Ngọc chặn đầu đánh tiếp, phía sau bốn con khôi lỗi cũng đuổi theo không có bỏ qua. Chuyện chúng phải nạp mạng cho hai tên ‘cuồng nhân’ kia là lẽ tất yếu, coi như quân số thiệt hại triệt để đi.

Vô Tà sau khi được Đàm giải vây đã kịp phục dụng đan dược hồi phục, tuy nhiên việc liều mạng đốt cháy lực lượng bản nguyên trong thể nội sẽ khiến hắn phải trả giá khá đắt, chăm chỉ phục dụng đan dược vài năm nữa mới lấy lại được phong độ như hiện nay. Nhưng việc này không phải là điều đáng quan ngại, dù sao hắn cũng là một cái môn hạ được sủng ái của Thiên Kiếm Môn, việc lấy lại tu vi cũng chỉ như lấy đồ trong túi mà thôi.

Vị thiên kiêu chi tử Vô Tà gạt qua mọi mặc cảm về thân phận mà đến trước mặt Đàm ôm quyền:

- Mạng ta hôm nay giữ lại được là nhờ Huyền Tử đạo hữu! Mặc kệ ngươi đánh giá Vô Tà như thế nào, chỉ cần biết ta nợ ngươi một mạng, sau này có cơ hội ta sẽ báo đáp!

Đàm lạnh lùng gỗ đá:
— QUẢNG CÁO —

- Đều là nhân tộc, không thể thấy chết mà không cứu, còn ân nghĩa không đáng nhắc tới. Vậy tại sao chư vị lại tuần tra vượt quá khoảng cách quy định như thế này, để rồi bị hãm thân vào hiểm cảnh?

Vô Tà chỉ về một đụn cát nhô lên gần chỗ nhân yêu vừa giao chiến:

- Phiến thạch bi kia bỗng dưng phát sáng hai mươi dặm, bọn chúng ta nhìn thấy được nên chạy qua đây, ai ngờ ánh sáng đó cũng thu hút đám hải tộc, và xung đột nổ ra như đạo hữu đã chứng kiến.

Liên tiếp hai tiếng hét thảm trầm đục vang lên, bốn đầu khôi lỗi trở về trong tay áo Đàm. Lý Khánh Tiên và Lâm Tiểu Ngọc cũng chạy lại. Đàm để cho Lâm Tiểu Ngọc xem xét thương thế cho nữ môn hạ Thiên Kiếm, gã cùng Vô Tà với Khánh Tiên đi đến cồn cát. Lúc mới đến vì bận bịu giải cứu ba người kia mà gã không có để ý chỗ này. Cát bụi bị cuồng phong từ tay áo Khánh Tiên cuốn đi, để lộ ra một tấm thạch bi lớn màu đen nhẵn nhụi do gió và nước biển mặn phong hóa. Đàm Phi thực sự bị chấn kinh, lại là một cái hắc động xoay chầm chậm cuốn lấy thần niệm của gã. Tiếng Khánh Tiên văng vẳng bên tai:

- Chỉ là một cái thạch bi khá kệch cỡm so với bố cục đảo này. Vô Tà đạo hữu có thấy điểm dị trạng nào không?

- Ta cũng không thể hiểu được, có lẽ dòng hải lưu ngầm dưới biển đã cuốn nó đến đây, hoặc giả hải yêu nào đó mang đến rồi bỏ lại. - Vô Tà nhăn trán mơ hồ kiến giải.

Luyện Thần Thuật được khởi vận trong đầu Đàm để tránh phát sinh dị tượng. Hai tên kia không nhìn ra được huyền cơ trong khối đá đen tuyền này, gã định bụng sẽ nhân lúc trống nhiệm vụ mà đến đây nghiên cứu, Đàm mở lời:

- Không chừng đây là bẫy rập của phe Hải Tộc, tốt nhất chúng ta nên rút lui đi thôi.

Nói rồi gã dùng thần niệm cách không tóm lấy phiến đá ném tùm xuống biển. Vô Tà thoáng giật mình nhưng không có nói gì, Khánh Tiên nhíu mày thắc mắc:

- Sao sư đệ không đem về giao nộp cho trưởng bối hoặc hủy nó đi?

Đàm cười lạnh ra vẻ cao nhân mạt trắc:

- Nếu đã là bẫy rập, tốt nhất đừng có động vào. Chư vị nghĩ mà xem, nếu đem về hậu phương, biết đâu đây lại là một cái truyền tống rồi hàng ngàn hàng vạn tên hải tộc từ đó chui ra thì sao? Còn chuyện hủy đi, hắc! Nó mà kích nổ thì khẳng định mấy cái tu sĩ kiến hôi chúng ta tan xác luôn. Vứt nó đi và quên nó đi mới là sáng suốt.

Hai tên nam nhân kia gật gù như thể được khai sáng, Khánh Tiên còn giơ ngón cái lên cổ động cho mặt sẹo.



Việc tu sĩ vẫn lạc khi tuần tra trên biển vẫn thường xảy ra, vì vậy mà thông tin môn nhân Thiên Kiếm bị Hải Tộc đánh chết cũng chỉ được xét vào diện tai nạn khi làm nhiệm vụ mà thôi. Để tránh việc Vô Tà bị truy cứu trách nhiệm do bỏ vị trí vượt quá biên cảnh hai mươi dặm khiến đồng môn vẫn lạc, nhóm người Đàm Phi tuyệt nhiên không có trình báo về tấm thạch bi cổ quái, bí mật này vĩnh viễn nằm lại dưới biển sâu. Chỉ có duy nhất một kẻ tính kế với nó.


Vài ngày sau, Lan Ngọc xuất hiện tại Kỳ Vân Đảo, ba bình Tề Thái Tửu và hai bình Thanh Tâm Đan đầy ắp được ‘người đẹp quốc dân’ trao cho Đàm Phi. Hai người cùng tản bộ đi dạo trên bãi biển, sóng biển lăn tăn phủ lên bờ cát xóa đi dấu chân của họ. Lan Ngọc đưa tay vuốt lên mái tóc rối bời vì gió biển thổi bay, bỗng nhiên một chiếc trâm cài đầu rơi xuống, lẩn vào nền cát ẩm ướt. Đàm Phi cúi xuống nhặt lên tính đưa trả cho Lan Ngọc, bất giác gã nói:

- Đây là một món ám khí? Nhưng có vẻ đã cũ và phẩm giai rất thấp. Hẳn là sư tỷ chỉ dùng để cài tóc đơn thuần!?

Lan Ngọc bồi hồi nhìn về phía đường chân trời:

- Đây là món quà phụ thân tặng ta trước ngày ta đầu nhập Tử Huyền Môn. Nó chỉ đơn thuần là món đồ kỷ niệm để ta mãi nhớ về người!

Đàm lật qua lật lại đánh giá rồi nói:
— QUẢNG CÁO —

- Sư tỷ có muốn nâng cấp nó lên thành pháp khí chứa độc tố cực mạnh? Làm một cái hậu thủ để bảo mệnh.

Lan Ngọc đảo mắt gian giảo nhìn Đàm:

- Ta biết sư đệ ngươi là một cái Đả Thiết không tồi, cũng muốn nhờ vả ngươi một hai. Vậy làm phiền Huyền Tử sư đệ đi hihi…!

- Ta rất ưng ý với mấy thứ đan dược sư tỷ đem đến, không làm gì báo đáp lại thì thật xấu hổ với lương tâm. Vậy sư tỷ có cần chế luyện thêm pháp khí gì nữa không?

Lan Ngọc bĩu môi cười khanh khách:

- Huyền Tử ngươi mà có lương tâm? Hắc, vậy đã không làm nhiều người ‘đau khổ’ đến vậy.

Đàm lắc đầu chuyển chủ đề:

- Trâm cài đầu của sư tỷ cứ để lại đây, ba ngày nữa ta sẽ chỉnh sửa hoàn hảo, kèm theo đó là một món pháp khí có khả năng quán thâu ám tiễn của địch nhân.

Lan Ngọc mỗi lần hướng câu chuyện sang thể loại tình cảm đều bị Đàm đánh trống lảng. Nam nhân kia phải chăng là kẻ đầu đất hay người quá chung tình đây? Nàng chỉ biết dậm chân lên cát cùng ánh mắt trách hờn mãi không thôi.