Hãm Không Đảo môn hạ cười cười cầu tình rất là trơ trẽn:
- Ta đang cần một cành nhỏ Hương Tùng Diệp hoặc Thanh Tâm Thảo, hoặc đại loại linh thảo có công dụng tương tự, không biết nhị vị đạo hữu có thể xuất ra?
Còn chưa để Đàm Phi cất lời, Lan Ngọc nổi cáu:
- Hắc, vị đạo hữu này thật tham lam vô sỉ. Ai cũng biết hai thứ linh thảo đó gần như không còn tồn tại ở Già Thiên, lại là có giá trị liên thành… ngươi cũng thật là bức người quá đi mà!
Nam nhân Hãm Không Đảo không đếm xỉa đến những lời trách móc của Lan Ngọc, hắn vẫn cười cầu tình:
- Quả thực tại hạ đang rất cần hai thứ đó, nếu nhị vị không thể đem ra trao đổi thì chỉ có thể tự trách chúng ta vô duyên. Thôi… thôi quên chuyện này đi!
Đàm Phi nhíu mày nhìn thẳng vào mắt tên Hãm Không, một chút sát khí đã được gã thả ra, cũng có thể coi như gã đang chấn nhiếp tên này. Hai loại linh tài kể trên đều là nguyên liệu chủ đạo để chế luyện ra Thanh Tâm Đan và Tịnh Thần Đan, đan dược phụ trợ tu luyện thần niệm lực, cả Thượng Linh Sư và Đại Linh Sư đều có thể phục dụng. Người khác thì khó, nhưng trong ‘Bảo Tàng’ của gã hiện đang cất giữ ba gốc Thanh Tâm Thảo thu được từ trên thân Vi A Bảo, thiếu chủ Cơ Hó, và trong bí khố của tộc này. Dẫu vậy, Thanh Tâm Thảo là thứ gì chứ, há lại có thể đem ra so sánh với đan phương không toàn vẹn kia? Tề Thái Tửu đương nhiên gã không thể bỏ qua, có thể chấp nhận trao đổi thiệt thòi đi một chút. Nhưng tên Hãm Không Đảo muốn giở trò sư tử ngoạm, vậy gã cũng chẳng ngại gì mà chèn ép hắn.
Trên tay Đàm Phi bỗng nhiều ra một mộc hạp cũ kỹ, gã mở lớp phong ấn rồi hé nắp hộp ra, bên trong là một gốc linh thảo xanh mượt còn nguyên cả rễ, linh thảo tán phát một lớp bạch quang mỏng, kèm theo một mùi u hương nhàn nhạt gần giống mùi trầm hương. Xong Đàm vội đóng nắp hộp gỗ lại lạnh lùng nhìn tên Hãm Không đang há mồm trân trối, đợi cho tên kia khép miệng lại rồi gã từ tốn:
- Thanh Tâm Thảo ba trăm năm tuổi, phải chăng đạo hữu cần thứ này?
Còn phải hỏi, Hãm Không môn hạ gật gật đầu, đôi mắt gã sáng rực thèm thuồng:
- Vậy… vậy đạo hữu nguyện ý dùng gốc linh thảo này đổi lấy đan phương Tề Thái?
Lan Ngọc có lẽ lo lắng Đàm sẽ làm điều ngu ngốc đem đổi gốc linh thảo giá trị đi, nàng khẽ giật giật ống tay gã, ánh mắt đảo đảo đầy ngụ ý. Đàm cười cười chất phác nhìn nàng, rồi gã quay sang tên tu sĩ kia lạnh nhạt:
- Thứ này ta suýt mất mạng mới có thể thu về tay, thiết nghĩ đó là linh tài cực kỳ trân quý, định đem về trong tông môn nhượng lại cho mấy vị trưởng bối. Bày ra đây để nhờ đạo hữu xác nhận lại xem có đúng là Thanh Tâm Thảo ba trăm năm tuổi hay không thôi, vậy cũng cần đa tạ đạo hữu đi. Giao dịch này đúng là một cái chênh lệch đáng xấu hổ, thôi bỏ qua, thứ cho tại hạ không thể phụng bồi!
Dứt lời, Đàm toan xoay gót rời đi. Lan Ngọc cũng quay mặt cố giấu cơn cuồng tiếu, phải gọi tên sư đệ kia đúng là một cái tiểu hồ ly mà.
Hãm Không môn hạ đang ở thế thượng phong bỗng tâm tư như rớt bịch xuống đất, hắn vội vàng cất lời:
- Ấy… ấy, đạo hữu xin dừng bước, có gì cứ từ từ rồi bàn, đừng có làm chuyện khiến tại hạ đau lòng thế chứ!
Chiêu này Đàm Phi đã học được từ thuở thơ bé, khi gã phải tự đi kiếm củi bắt cá để mang ra chợ đổi gạo, chứng kiến mấy mụ hàng tôm hàng cá còn làm ra những chiêu trò bỉ ổi hơn rất nhiều, vậy mà lại có tác dụng với tên tu sĩ Hãm Không này.
Đàm Phi nghe tên kia nói xong thì dừng bước, ngoảnh mặt lại chờ đợi, coi như cấp cho hắn chút thể diện.
Hãm Không môn hạ quả thực không thể cưỡng lại trước hấp lực của Thanh Tâm Thảo, hắn ấp úng:
- Gốc linh thảo kia thực sự rất có ý nghĩa với tại hạ. Vậy thế này đi… tại hạ nguyện trao đổi đan phương Tề Thái và hai bình Kim Sương Đan, ý đạo hữu thế nào?
Đàm lắc đầu:
Đan dược tăng tiến tu vi hiện đã không còn quá nhiều tác dụng với tại hạ, vẫn chưa thấy thành ý từ đạo hữu… phải chăng người nghĩ ta là loại thất phu lỗ mũi trâu, thích dắt đi đâu thì dắt?
Gã lại quay đầu bỏ đi, không khí quanh đó còn manh nha chút uy áp tựa như gã đang động nộ rồi.
Nam nhân Hãm Không quả thực đang bị chiêu trò của Đàm và gốc linh thảo làm cho mụ mẫm, hắn cố vớt vát:
- Vậy tại hạ phải làm như thế nào mới được gọi là có thành ý?
Đàm Phi dừng bước, gã truyền âm cho tên kia:
— QUẢNG CÁO —
- Đan phương Tề Thái là đương nhiên, cộng thêm đan phương Thanh Tâm Đan và Tịnh Thần Đan. Bằng không thì coi như ngày hôm nay chúng ta chưa gặp nhau.
Thanh Tâm Thảo đúng là không còn xuất hiện tại Già Thiên Đại Lục nữa, có chăng chỉ xuất hiện khi đám đệ tử Thượng Linh Sư thất tông mang ra từ Sơn Hải Đồ, khí đó cũng bị tông môn và các vị trưởng lão quyền cao thu vào cả rồi, đâu đến lượt mấy tên Thượng Linh Sư tép riu cơ chứ. Hãm Không môn hạ không thể để mất cơ hội này, dù sao thì những thứ đan phương kia hắn cũng thuộc nằm lòng rồi. Phen này quyết phải thu bằng được gốc linh thảo về tay. Hắn trở nên nghiêm túc:
- Thành giao!
Lan Ngọc không biết gã sư đệ mặt sẹo đã truyền âm cho tên kia những gì, khi nghe thấy hai tiếng “Thành Giao” cất lên là đủ hiểu công phu sư tử ngoạm của Đàm đã phát huy tác dụng.
…
Đàm Phi và Lan Ngọc cùng đứng ngắm trăng trên một đảo san hô nhỏ gần Kỳ Vân Đảo, trên tay gã hiện tung tẩy một cuốn sách mỏng nhàu nhĩ. Gã lật qua các trang giấy đọc đi đọc lại như thể để ghi nhớ toàn bộ, sau đó cất lời với mỹ nhân:
- Không ngờ Lan Ngọc sư tỷ lại là một cái Đan Sư!
Lan Ngọc ngồi trên một cành san hô hình nấm tựa cười mà không phải cười:
- Hừm, điều này cả tông môn biết, mỗi mình ngươi không biết!
Đàm cười cười gãi đầu:
- Ta lưu lạc Cô Thiên suốt từng ấy năm, trở về tông môn rồi lại bị cuốn vào việc tu luyện, không biết chuyện này cũng là điều dễ hiểu thôi!
Đôi mắt Lan Ngọc thoáng chút dị sắc, nàng cười ẩn ý:
- Vậy không phải là dành toàn bộ thời gian chiếu cố cho ‘ai đó’ ư?
Lời vừa thốt ra, Lan Ngọc đã thấy không ổn rồi. Có lẽ trong lúc nhất thời đầy cảm xúc này, nàng đã nói ra điều không lên nói, đó chính là ‘tróc phá cựu thương khẩu’, chọc vào vết thương cũ chưa lành, gợi lại chuyện đau lòng.
Bất giác vẻ mặt Đàm Phi trơ như gỗ đá, khóe mắt hơi giật giật, gã phất tay, cuốn sách huyền phù đến cạnh Lan Ngọc, giọng gã âm u:
- Sư tỷ giữ lại ba cái đan phương này đi, để bên ta cũng chẳng ích gì. Mong nàng sớm thành công chế ra Tề Thái Tửu…
Từ trong tay gã lại huyền phù về chỗ nàng thêm bốn chiếc mộc hạp có chứa bốn loại linh thảo thành phần chế luyện Tề Thái Đan và Thanh Tâm Đan, thân ảnh gã mờ dần rồi tiêu thất, một vệt kinh hồng kéo dài từ đảo nhỏ san hô cho đến Kỳ Vân Đảo rồi tắt ngúm trong đêm.
Lan Ngọc thở dài thu lại toàn bộ đồ vật, nàng đứng đó ngước mắt trong veo lên vầng nguyệt lượng, làn tóc mây bay bay trong gió biển càng toát lên khí chất thanh cao việt tục.
…
Nhóm tuần tra của Đàm Phi ba người đang cùng ngự khí phi hành trên mặt biển, đã qua hai tháng kể từ khi đại chiến Gạc Ma diễn ra, mặt biển trong xanh thanh bình đến lạ. Hải Yêu đóng quân đồn trú cách đây năm trăm dặm, hiện vẫn án binh bất động, không có dám phát động tấn công, hoặc giả chúng đang điều động thêm binh lực.
Khánh Tiên ngự trên Tuyết Ảnh Đao bắt đầu chuyện phiếm:
- Sáng nay ta qua Gạc Ma Thành trao đổi linh tài, nghe nói Tu Sĩ Nhân Tộc tại mặt trận phía đông đã giành lại được quyền kiểm soát đảo tiền tiêu Hà Nguyệt. Sư tổ Đỗ Bá Thành đại triển thần uy một hơi diệt sát hai tên hải tộc cấp bốn hóa hình, thật là làm cho môn hạ Tử Huyền Môn chúng ta mở mày mở mặt quá! Tuy nhiên ngài cũng gặp trọng thương không phải nhẹ, còn chưa biết tình hình cụ thể như thế nào.
Lâm Tiểu Ngọc trong mắt đã ánh lên tia phấn khích:
- Đỗ sư tổ ngài ý là thần tượng của ta, mong đến ngày nào đó ta cũng được như ngài… Chỉ hận một điều là không được đi tăng viện cho chiến trường phía Đông… hài!
Đàm Phi và Lý Khánh Tiên cùng nhìn nhau cười ẩn dụ, điều này không thoát khỏi ánh mắt của nữ tử họ Lâm, nàng ta đỏ mặt xong tỏ ra cáu bẳn:
— QUẢNG CÁO —
- Cười cái gì mà cười, hai tên hỗn đản các ngươi làm sao mà hiểu được, đấy là chí hướng của một tên tu sĩ luôn mong muốn trở thành cường giả chân chính.
Khánh Tiên vẫn nhếch nhếch môi không ngậm lại được:
- Ô… chúng ta đã bay quá phạm vi một trăm dặm rồi, quay trở lại đi thôi chư vị!
Bất giác Đàm Phi nhíu mày, Phong Hỏa Dực huyễn hóa ra đôi cánh kép phá không bay đi, bên tai Khánh Tiên và Tiểu Ngọc còn văng vẳng tiếng nói của Đàm:
- Có tu sĩ đang gặp nguy hiểm…
Khánh Tiên, Tiểu Ngọc cùng nhìn nhau không hiểu chuyện gì, hai người lắc đầu bất đắc dĩ rồi ngự khí chạy theo phương hướng Đàm Phi vừa bỏ đi.
Ở tại một tiểu đảo vô danh chỉ rộng khoảng vài chục mẫu, Vô Tà đang ngồi quỳ gối, một tay chống pháp bảo Tịch Tà Kiếm xuống đất, tay còn lại nâng một khối ngọc bội để trên đầu. Cả thân hình hắn được bao khỏa trong một cái quang tráo kim sắc, cạnh hắn còn có hai đệ tử Thiên Kiếm Môn, một nữ tu sĩ bị thương rất nặng, người còn lại thân thể không toàn vẹn, có lẽ đã vẫn lạc.
Bu quanh ba đệ tử Thiên Kiếm là bốn tên hải tộc đều là loài Nhân Giải, nửa thân trên hình người với làn da màu đỏ đồng, nửa thân dưới là cua với đầy đủ bát túc di chuyển cực kỳ linh hoạt. Bốn tên Hải Tộc đang sử dụng những chiếc càng đỏ hồng cứng rắn bổ lên quang võng khiến nó rung lên bần bật. Miệng chúng còn phát ra những âm thanh thổ ngữ trầm đục, có lẽ là ngôn ngữ riêng của Hải Tộc.
Vô Tà cắn răng dồn toàn bộ linh lực vào khối ngọc bội, đây cũng là một món pháp bảo phòng ngự tốt, nó chỉ rung lên mỗi khi hứng chịu đòn tấn công của bốn tên Hải Tộc kia, tuyệt nhiên chưa thể bị phá vỡ. Khóe miệng Vô Tà đã nhểu ra chút huyết dịch, điều này đại biểu cho việc hắn đang đốt cháy lực lượng pháp lực bản nguyên để duy trì năng lượng cho pháp bảo. Đây đương nhiên là việc làm tối kỵ của tu sĩ, khi lực lượng bản nguyên cạn kiệt, đồng nghĩa với việc tu sĩ tự toái đi pháp lực tích tụ trong toàn bộ cuộc đời tu luyện, hậu quả sẽ là vẫn lạc.