Không ngờ cơ hội lại ập đến nhanh như thế.
Sau khi vết thương trên người kết vảy, Mộng Viện không thể ngồi yên được nữa. Đã mấy ngày rồi cô chưa gặp Hạ Thanh Hàn, cũng không biết dạo này anh ta sao rồi.
Sáu giờ sáng, cô thay một bộ đồ thể thao gọn gàng rồi ra ngoài nghênh đón ánh nắng ban mai, quả nhiên thấy Hạ Thanh Hàn đang chạy bộ buổi sáng.
Mộng Viện nấp sau bệ kéo cờ âm thầm quan sát, mãi đến khi thấy Hạ Thanh Hàn chuẩn bị quẹo sang đường băng chỗ mình thì cô mới bước ra.
Cô đi xuống cầu thang, đứng tại chỗ tập thể dục làm nóng người, xoay cổ và mắt cá chân rồi lại khom lưng ngồi ếch, liếc nhìn bên cạnh bằng khóe mắt, lúc này Hạ Thanh Hàn chỉ cách cô một trăm mét mà thôi.
Xuất phát.
Dường như Hạ Thanh Hàn không chú ý tới cô, thế nên cô mỉm cười ngọt ngào, nhỏ giọng chào hỏi: “Đàn anh, anh dậy sớm quá nhỉ.”
Anh ta quay sang nhìn cô, khác hẳn với dáng vẻ thục nữ ngoan ngoãn trong buổi họp hôm trước, hôm nay trông cô rất hoạt bát, tràn đầy tinh thần phấn chấn.
“Chào buổi sáng, trông em rất giống kiện tướng thể thao đấy, em chạy dài thế nào?”
Năng khiếu thể thao của cô không được tốt cho lắm, mấy lần thi thể dục suýt nữa thì rớt môn.
“Thân thể em không được khỏe cho lắm nên em muốn tăng cường rèn luyện sức khỏe.”
“Ừ, đang là lúc giao mùa thu đông, chỉ cần sơ sẩy một chút thì rất dễ bị cảm, đúng là nên tăng cường rèn luyện.”
Mộng Viện chạy bên cạnh Hạ Thanh Hàn, cảm thấy hình như anh ta âm thầm chạy chậm hơn một chút, cô không khỏi mừng thầm, tìm đề tài trò chuyện: “Đàn anh, tên của anh có một chữ Hàn, chẳng lẽ anh sinh ra vào mùa lạnh?”
Hạ Thanh Hàn gật đầu: “Đúng thế, anh sinh ra vào tiết tiểu hàn*.”
*Tiết tiểu hàn thuộc 24 tiết khí trong năm theo lịch âm của các nước đồng văn, tiết tiểu hàn có nghĩa là ngày rét nhẹ. Tương tự, tiết đại hàn nghĩa là ngày rét đậm trong năm.
“Thu xử lộ thu hàn sương giáng, đông tuyết tuyết đông tiểu đại hàn.”
“Đúng rồi, bài ca tiết khí đều nói như vậy. Tiết tiểu hàn đã tiến vào tam cửu giáng đông*, tên của anh có khí lạnh nên càng phải tăng cường rèn luyện, bổ sung nhiệt lượng cho cơ thể mới được.”
*Tam cửu giáng đông: Những ngày lạnh nhất trong năm được gọi là “ngày tam cửu” và “giáng đông”.
Mộng Viện không ngờ Hạ Thanh Hàn còn biết nói đùa, bình thường trông anh ta có vẻ rất dè dặt.
Chẳng qua, tên của anh ta thật sự rất có ý thơ.
“Nhưng sau khi tiểu đại hàn qua đi thì sẽ đến lập xuân. Nhà thơ Percy Bysshe Shelley của chủ nghĩa lãng mạn Anh Quốc có câu thơ nói rằng, mùa đông đã đến, chẳng nhẽ mùa xuân vẫn còn xa sao? Tuy rằng mùa đông giá rét khó chịu đựng, muôn loài lụi tàn nhưng mùa xuân cũng đã dần dần kéo đến, chẳng mấy chốc mọi thứ sẽ dần dần tràn đầy sức sống, đẹp xiết bao.”
Hạ Thanh Hàn nhìn Mộng Viện chạy bên cạnh mình, bỗng cảm thấy lời nói của cô gái này, bất chợt làm rung động nơi nào đó trong lòng mình.
Thực ra, con người ta không thể tự khống chế bản thân sinh ra vào mùa nào, mọi người sẽ không cảm thấy có vấn đề gì vì ngày sinh của mình. Nhưng chỉ vì anh ta nói mình mang khí lạnh trong người, cô gái này lại nói những lời quan tâm tràn đầy ấm áp như thế.
“Sao vậy? Có phải em đã nói sai chỗ nào rồi không?”
Hạ Thanh Hàn bật cười: “Không phải, cảm ơn lời chúc phúc của em, có phải anh cũng có thể hiểu rằng, sau này cuộc đời của anh sẽ tràn đầy sức sống không?”
“Đúng thế, anh tài giỏi cỡ này cơ mà, về sau anh sẽ có cả sự nghiệp lẫn tình yêu.”
Cô cảm thấy mình nói những lời này quá nhanh, thật sự không cần suy nghĩ thì đã buột miệng nói ngay tức thì. Cô mím môi cúi đầu, tim đập thình thịch, chỉ mong sao anh ta không nhận ra sự khác thường của mình.
Một sinh viên khác đang chạy bộ bên cạnh bật nhạc trên điện thoại, tiếng hát nhẹ nhàng vang lên: Giờ đây sắc xuân tươi thắm, người em yêu đang trên đường đến với em, anh biết anh ta đã vượt qua bao nhiêu mưa gió, hoàng hôn cũng không dừng bước ngắm nhìn, chỉ để vượt qua biển người và ôm lấy em. Khoảnh khắc này trăng đã lên cao, người em yêu nâng niu những vì sao sáng ngời trên tay, anh biết anh ta đã trải qua muôn vàn sóng gió trập trùng, đồng cảm với em và cho em sự cứu chuộc đầy hy vọng*…
*Thế giới tươi đẹp ôm trọn lấy em – Bách Tùng (Bản dịch lời bài hát có tham khảo vietsub của Lưu Ly trên Youtube).
Mộng Viện nhìn Hạ Thanh Hàn, những sợi tóc của anh ta tung bay dưới ánh nắng ban mai, vô cùng chói mắt.
Có khoảnh khắc nào khiến người ta hạnh phúc hơn giờ phút này chứ? Thế gian tươi đẹp đều ôm trọn lấy anh.