“Chúng ta cùng nhau ăn bữa sáng nhé?”
Mặc dù nhớ lại chuyện lần trước thì hơi xấu hổ nhưng Mộng Viện vẫn dồn hết dũng khí mời Hạ Thanh Hàn.
Anh ta mỉm cười đồng ý: “Đi thôi, anh cảm thấy hơi đói rồi.”
Hai người vừa ngồi vào bàn thì có cảm giác như một cơn gió lướt qua sau lưng, còn chưa kịp hoàn hồn thì một người đã ngồi xuống ngay bên cạnh Mộng Viện.
“Thanh Hàn, may mà gặp được cậu, cậu mời tôi ăn sáng đi, tôi ra ngoài gấp quá nên không mang di động với tiền.”
Người nọ vừa nói xong câu này thì mới chợt nhận ra còn có một người ngồi bên cạnh mình.
Nhìn Mộng Viện, anh gật đầu chào hỏi một cách khách sáo: “Chào buổi sáng.”
Thái độ rất khách sáo, rất xa lạ, hoàn toàn không giống như người đã từng gặp mặt mấy lần.
Sao lại là Cố Tinh Hà?
Mộng Viện kìm nén sự bất mãn trong lòng, các cụ có câu đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại, trước mặt đàn anh, dù gì đi nữa cô cũng phải mỉm cười chào đón người này mới được.
“Phải rồi, chín giờ sáng nay, ở sân vận động thành phố sẽ tổ chức lễ khai mạc để tiến hành rút thăm cho giải đấu bóng rổ các trường đại học sắp được tổ chức vào tháng 10, cần chúng ta đến dự một lát.”
“Cậu dẫn theo thành viên ban thể thao đi dự là được.”
“Họ đều đi tập huấn hết rồi, còn một người bị thương ở chân đang nằm viện. Tôi còn show diễn trong sự kiện này nên mình tôi không ôm hết việc được.”
Nghe vậy, Hạ Thanh Hàn cúi đầu suy nghĩ một lát, sau đó nhìn sang bên cạnh, dịu dàng hỏi: “Mộng Viện, buổi sáng em có rảnh không?”
Mộng Viện đang ăn mì thì bất thình lình nghe đàn anh gọi tên mình, cô không kịp suy nghĩ mà bối rối gật đầu: “Hôm nay em không có lịch học.”
“Em đi cùng Cố Tinh Hà một chuyến được không?”
“Dạ được.”
Trả lời quá nhanh, nhanh đến nỗi khi nhận ra mình vừa nói gì, Mộng Viện chỉ hận không thể cắn đứt lưỡi mình.
Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua Cố Tinh Hà bên tay trái, bỗng cảm thấy tô mì thịt bò trước mắt không còn thơm ngon nữa.
Kế tiếp, hai người lại thảo luận về công việc của Hội Sinh viên một lát, cô im lặng ăn mấy miếng mì.
Mãi đến khi sắp trở về ký túc xá nữ sinh, cô mới bất đắc dĩ hỏi: “Anh Cố, xin hỏi tham gia sự kiện hôm nay thì có cần ăn mặc trang trọng không ạ?”. ngôn tình ngược
Cố Tinh Hà hơi bất ngờ khi thấy cô đột nhiên nói chuyện với mình một cách trịnh trọng như vậy. Anh cười trả lời: “Dù sao cũng là sự kiện thể thao, cô ăn mặc thoải mái một chút là được.”
“Vậy được rồi, hai mươi phút sau, chúng ta gặp mặt ở cổng trường.”
Cô lên lầu rồi tắm rửa sơ sơ, thay một bộ trang phục thoạt nhìn rất gọn gàng thoải mái, bên trên mặc áo sơ mi trắng, bên dưới mặc váy jeans dài đến bắp chân, phối với một đôi giày sneakers màu trắng.
Rất trùng hợp, Cố Tinh Hà cũng mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần jeans mài màu xanh, phối với một đôi giày bóng rổ màu trắng.
Hai người đứng cạnh nhau trông rất xứng đôi.
Khóe miệng Cố Tinh Hà nhếch lên, cùng cô đi đến trạm xe bus.
Lúc này là giờ cao điểm, có rất nhiều người trên xe, hai người cầm tay vịn đứng trên xe bus.
Mộng Viện hơi ngượng nghịu nên âm thầm cách xa Cố Tinh Hà một chút, khoảng trống ở giữa vừa đủ để ba người chen vào.
Sân vận động thành phố cách trường đại học không xa, chỉ qua bốn trạm đã đến nơi. Cố Tinh Hà cách cửa xe gần nên xuống xe trước, chẳng qua anh không rời đi ngay mà đứng nhìn cửa xe chờ cô bước xuống.
“Lát nữa sẽ có tiết mục khai mạc, nếu bị trùng thời gian thì khi bên này kêu đến lượt trường chúng ta rút thăm, cô cứ đi trước là được.”
“Biết rồi.”
Nắng hơi gay gắt, lúc này nhiệt độ không khí đã tăng lên, nhìn hàng ghế ngoài trời bị phơi dưới ánh nắng, Mộng Viện cảm thấy nếu mình ngồi ở đây một buổi sáng thì e rằng sẽ không chịu được đâu.
Cố Tinh Hà dẫn cô đến chỗ chiếc ghế trong góc hàng thứ ba, nói: “Chờ thêm lát nữa, khi lễ khai mạc bắt đầu thì chỗ này sẽ mát mẻ, cô cứ ngồi ở đây là được.”
Dứt lời, anh lấy một chiếc mũ che nắng khổ lớn có thể gấp lại, một chai nước khoáng và một gói khăn giấy nhỏ từ trong ba lô vận động đưa cho cô.
Cái ba lô đó cứ như túi thần kỳ của Doraemon, có thể chứa đựng thật nhiều thứ.