Tinh Hà Rực Rỡ Vào Trong Giấc Mộng

Chương 4: Khiến một mình anh ấy kinh ngạc




Mười giờ sáng mới có lịch học, các nữ sinh trong phòng ngủ đều không có ý định dậy sớm.

Mộng Viện vẫn thức giấc đúng giờ như mọi ngày, nằm trên giường lăn qua lăn lại một lát mà vẫn không ngủ được, thế là cô rón rén đứng dậy thay quần áo.

Cô đi một vòng lớn quanh sân thể dục, trán hơi đổ mồ hôi. Sau đó cảm thấy hơi đói bụng, cô bèn rời khỏi trường từ cổng nhỏ, đến phố ăn vặt sau trường để mua bánh bao.

Cô vừa gắp một chiếc bánh bao nóng hổi thì một giọng nói quen thuộc truyền đến từ bên cạnh: “Chào buổi sáng.”

Cô quay đầu nhìn bên cạnh, chỉ thấy Hạ Thanh Hàn đang mỉm cười với mình, nhìn cách ăn mặc thì hẳn là vừa từ sân bóng đi thẳng ra đây, trên tóc vẫn còn vương mấy giọt mồ hôi trong veo.

Mộng Viện ngơ ngác, nhanh chóng trả lời một câu: “Chào buổi sáng.”

Nhưng cô vừa há miệng thì miếng bánh bao mới cắn đã rơi ra khỏi miệng, xẹt qua vạt áo trước ngực cô, lướt qua làn váy, rơi cái bụp bên chân cô. Cô cúi đầu nhìn thì thấy vạt áo trước ngực đã bị dính đầy dầu mỡ của bánh bao, để lại dấu vết cực kỳ chói mắt trên chiếc váy màu trắng.

Quả thật xấu hổ gần chết.

Hạ Thanh Hàn bật cười, rút hai tờ khăn giấy trên bàn bên cạnh đưa cho cô. Cô quay lưng né tránh ánh mắt của mọi người, vừa lau vết dầu vừa phàn nàn mình ngốc chết đi được.

“Anh đã nhận được kế hoạch của ban học tập các em rồi. Dạo này mọi người đều bận việc học, sau bữa trưa sẽ mở một cuộc họp ngắn trong văn phòng Hội Sinh viên để phân phối công việc gần đây cho mọi người.”



“Vâng, hẹn gặp lại đàn anh vào buổi trưa.”

Mộng Viện đáp lại một câu rồi chạy ra ngoài, không dám ngoảnh đầu lại.

Lúc về đến ký túc xá, mấy cô bạn cùng phòng đều đã ngủ dậy, thấy Mộng Viện vừa vào phòng đã đi tìm quần áo để thay, không khỏi trêu ghẹo cô: “Mới sáng ra mà cậu đã ra ngoài một mình rồi, định làm chuyện xấu hả?”

Thậm chí Ngô Du Du còn ghé lại gần quan sát, sau đó cười xấu xa: “Xem cậu đỏ mặt kìa, chẳng lẽ vừa nãy ra ngoài ngắm trai đẹp chạy bộ buổi sáng?”

“Không phải, lúc nãy ra ngoài ăn sáng tớ bị dính dầu lên người.”

“Được rồi, cậu đừng giải thích nữa, tớ biết ai sẽ khiến cậu phạm phải sai lầm ngớ ngẩn đó.”

Dứt lời, Ngô Du Du nháy mắt một cách ranh mãnh với cô rồi xoay người đi rửa mặt.

Chẳng lẽ cô biểu hiện lộ liễu đến mức đó sao?

Mộng Viện thay một chiếc áo thun ngắn tay màu vàng nhạt, phối với một chiếc quần jeans dài đến cổ chân, thoạt nhìn rất hoạt bát tinh nghịch.

Tiết học buổi sáng là môn [Luân lý học đại cương], ban đầu họ cho rằng môn học tự chọn này sẽ rất thoải mái nhưng sau khi học tiết đầu tiên, họ mới biết giảng viên dạy môn này cực kỳ hà khắc, một khi vắng mặt trong buổi điểm danh nào đó thì giảng viên sẽ thẳng tay trừ điểm học phần luôn, không nể nang chút nào.



Đám bạn cùng phòng lần lượt ra ngoài ăn sáng, thực ra sáng nay Mộng Viện cũng chưa ăn được gì nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện sẽ mở cuộc họp sau bữa trưa, cô lại quyết định không ra ngoài mà ở lại phòng ngủ để suy nghĩ thêm một vài ý tưởng khác.

Chờ đến khi ký túc xá trở nên yên tĩnh, cô mới nhớ lại cảnh tượng mình gặp Hạ Thanh Hàn hồi sáng.

Cứ nghĩ rằng mình chỉ mới gia nhập Hội Sinh viên không lâu, anh Hạ chưa chắc đã nhớ mình là ai, không ngờ anh ấy sẽ chủ động lại gần chào hỏi mình, thậm chí anh ấy còn nói đã đọc bản kế hoạch ban học tập của mình nữa.

Mộng Viện nở nụ cười, vứt hết nội dung topic mà hôm qua mình thấy trên diễn đàn ra sau đầu. Chẳng qua là một đám sinh viên ăn no rửng mỡ nên ship couple bậy bạ mà thôi, mình và anh ấy có phù hợp hay không phải thử một lần mới biết được.

Hạ Thanh Hàn xuất sắc như thế, anh ấy được rất nhiều người yêu mến cũng là chuyện bình thường.

Cho nên, mình phải âm thầm cố gắng, một ngày nào đó khiến mọi người kinh ngạc… À không, khiến một mình anh ấy kinh ngạc là đủ rồi.

Có điều sáng hôm nay vừa gặp mặt đã để lại ấn tượng ngáo ngơ như thế, có khi nào anh ấy sẽ nghĩ rằng mình rất ngớ ngẩn không nhỉ?

Mộng Viện nằm trên bàn thở dài thở ngắn, bình thường mình vẫn rất khôn khéo và giỏi giang cơ mà, sao lúc gặp phải anh Hạ thì lại trở nên ngu ngốc như vậy nhỉ?

Không được, mình nhất định phải biểu hiện thật tốt trong công việc hằng ngày của Hội Sinh viên, chứng minh mình sẽ trở thành trợ thủ đắc lực nhất của anh ấy, thế thì mới có cơ hội đứng bên cạnh anh ấy một cách quang minh chính đại.

Thời gian cứ trôi qua, trang giấy của cuốn sổ được mở ra và đặt trên bàn vẫn trắng tinh, chủ nhân của cuốn sổ vẫn đang đắm chìm trong ảo tưởng.