Tinh Hà Rực Rỡ Vào Trong Giấc Mộng

Chương 3: Không ngờ anh lại mỉm cười




Lần này, Cố Tinh Hà rất có kiên nhẫn chờ cô trả lời.

“Tôi họ Đừng, tên là Nhắc Lại.”

“Ờ, bạn Đừng, tạm biệt.”

Nhận được câu trả lời, Cố Tinh Hà nhanh chóng rời đi. Song lúc gần đến cổng lớn của trường học, anh ngẫm lại cái tên này trong chốc lát, Đừng Nhắc Lại, chẳng phải là đang kêu anh đừng hỏi nữa hay sao?

Anh không khỏi bật cười. Cô nhóc này thật đúng là lòng dạ hẹp hòi.

Thấy anh đã đi xa, Mộng Viện cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao thì lúc này, tất cả tâm tư của cô đều đang suy nghĩ về một người khác.

Nửa hiệp sau của trận đấu xem như thoải mái, không có quá nhiều thời khắc rung động lòng người.

Thấy không còn nhiều thời gian, chỉ cần nghĩ đến mình còn bị thương chảy máu, dáng vẻ nhếch nhếch như thế này thì thật sự không tiện để tiến lên chúc mừng đội bóng, Mộng Viện đành mím môi, âm thầm rời đi.

Lúc quay về ký túc xá, bạn cùng phòng Ngô Du Du ngẩng đầu lên từ cuốn tiểu thuyết, liếc nhìn cô rồi hỏi: “Sao thế? Trông cậu cứ như chết cha chết mẹ ấy.”

Câu nói này thành công chọc cho Mộng Viện bật cười: “Uổng phí cậu thi đậu chuyên ngành Ngữ văn Trung Quốc với số điểm cao, ví von kiểu đó nghe mà được à?”

Hai người đùa giỡn ầm ĩ với nhau. Lúc này, Ngô Du Du mới thấy Mộng Viện còn quấn băng gạc trên người, bèn quan tâm hỏi: “Chân cậu bị sao vậy?”



“Hầy, cậu đừng nhắc lại nữa, lúc nãy tớ đến ký túc xá khu tây giao tài liệu thì bất cẩn bị ngã sấp mặt, đau chết mất.”

“Chậc chậc, trông da mịn thịt mềm thế này, cậu mau ra ngoài đi, để anh Hạ cũng quan tâm cậu một chút.”

“Cậu thôi đi.”

“Cơ mà, cậu sợ đau nhất, bình thường chỉ cần lỡ bị va đập một chút thôi cũng rên rỉ cả buổi, hôm nay lại bị trầy xước một đường dài cỡ này, tớ chỉ nhìn thôi cũng thấy đau, từ ký túc xá khu tây đến phòng y tế ít nhất cũng phải đi bộ mười phút, cậu… Không ngờ đấy nhé, cậu đúng là một trang hảo hán!”

Mộng Viện cứng họng, cô không muốn kể cho bạn nghe mình được một nam sinh đưa đến phòng y tế để tránh bị trêu ghẹo một trận, đành phải giả vờ tủi thân nói: “Không còn cách nào khác, ai bảo chung quanh không có ai, tớ đành phải ngậm đắng nuốt cay chịu trận thôi.”

“Chẳng trách cậu lại về phòng với nét mặt như thế nào, thật là tiếc…”

“Tớ bị thương mà cậu còn nói mát.”

“Không phải, tớ đang nói tiếc rằng anh Hạ uổng phí cơ hội tốt để làm anh hùng cứu mỹ nhân một lần.”

“Cậu còn dám nói nữa!”

Hai người lại cười đùa nói giỡn một lát, sau đó Mộng Viện quay về bàn học của mình, bật máy tính lên.

Sau mỗi trận đấu, diễn đàn trường học sẽ xuất hiện rất nhiều topic hot, nào là nam thần đẹp trai nhất, nào là màn ảnh phấn khích nhất trong trận đấu, nào là hoạt náo viên xinh đẹp nhất…



Quả nhiên, không lâu sau, moderator chuyên nghiệp của diễn đàn đã nhanh chóng update hàng loạt bài viết mới.

Mộng Viện kéo chuột xuống dưới xem từng bài một, cô không mấy hứng thú với trận đấu bóng rổ, lần nào quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mỗi một cách bình luận y chang nhau, không có ý tưởng gì mới mẻ.

Tuy nhiên, có một topic nhanh chóng thu hút sự chú ý của cô.

[Thảo luận về chemistry giữa nam thần và hoa khôi học đường].

Cô nhẹ nhàng bấm vào, trong bài viết là một bức ảnh, nói đúng hơn là một bức ảnh chụp Hạ Thanh Hàn và hoa khôi học đường Giang Thần Hi.

Giang Thần Hi cầm nước khoáng bằng một tay, tay còn lại cầm khăn mặt màu trắng, mỉm cười xinh đẹp đứng đối diện với Hạ Thanh Hàn, còn Hạ Thanh Hàn, xem trong ảnh thì quả thực là khóe môi cong cong, không từ chối ý tốt của đối phương.

Mộng Viện dời mắt đọc dòng chữ bên dưới tấm ảnh đó:

Có những người, chỉ trong chớp mắt đã là một đời.

Chỉ có mấy chữ ít ỏi, dường như không nói rõ bất cứ thứ gì, lại dường như đã nói rõ mọi chuyện.

Được rồi, dạo gần đây các sinh viên đều đang chèo thuyền Hạ Thanh Hàn và Giang Thần Hi, nhìn từ ngoại hình thì hai người quả thực là trai tài gái sắc, xứng lứa vừa đôi.

Mộng Viện bĩu môi, hơi nản lòng thoát bài viết.