Tình Đơn Phương Của Tôi

Chương 9




( góc nhìn của Phương Anh)

cậu chở cô đi dạo một vòng thì đã tới trưa, sợ cô ốm nên cậu chạy quá nhanh về nhà. Trên đường đi về, cỏ cây hoa lá đều chìm trong ánh vàng, đung đưa bởi làn gió. Nhìn trời thu làm cô nhớ tới Xuân Diệu từng viết:

“ Mùa thu là cái gì xa xôi, cái gì kín đáo, và thanh tao bình dị, xa xôi mênh mang. Nên thu bao giờ cũng xưa, ta thấy như thuở thời xưa mà về, và ta cũng thấy như thong thả, bình yên, thu ở trên trời mà xuống”

Đấy từ câu mà Xuân Diệu đã viết ta có thể thấy rằng sự mênh mang của trời thu, sự yên ả, sự bình dị mà trời thu mang lại.

Tới nhà cũng đã mười một giờ, cô bước vào nhà chào mẹ và ba, lên nhà rửa xuống phụ mẹ cô một tay để nấu ăn cho nhanh.

Mẹ cô vừa xào rau vừa hỏi: “ thế nào thằng bé có sao không? mẹ có mua ít bánh tý con mang qua cho thằng bé một ít với lại mang ít rau qua đưa cho cô Loan giúp mẹ!”

Cô vừa rửa bát gật đầu:“ dạ con nhớ gòi!”

Rửa bát xong cô mang đồ mà mẹ dặn qua nhà Minh. Qua tới nhà cậu, vô nhà chào mẹ cậu rồi đưa cho mẹ cậu bó rau

“ Phương Anh mang rau qua cho bác hả con!!”

Cô cười tươi nói:“ dạ mẹ cháu bảo mang qua cho bác một ít ạ! đây là rau mẹ cháu trồng nên an toàn lắm cô!”

Mẹ cậu cười cảm ơn cô. Cô hỏi mẹ cậu:“ dạ cô ơi! bạn Minh đâu rồi ạ?”



Mẹ cậu nói:“ nó trên phòng ấy cháu!”

“ Dạ cháu cảm ơn ạ!!”

Bước lên phòng, vì sự việc hồi sáng làm cô khá mắc cỡ nên tới phòng cậu cô đã gõ cửa

“ cóc..cóc..cóc...”

Minh mở cửa, cô bước vào nói: “mẹ tôi mua ít bánh bảo tôi mang qua cho cậu một ít!”

Mình cầm bọc bánh:“ cảm ơn mẹ cậu nhá!”

Minh đưa cô một quyển tập khá là đẹp nói: “ quyển tập này tôi đã ghi lại toàn bộ công thức toán, lý cho cậu rồi đó, quyển đẹp như vậy cậu nhớ dở ra học đó!”

Cô vui vẻ nói:“ oke! không thành vấn đề! Tôi về nhá!”

Minh gật đầu mở cửa để cô về. Xuống lầu cô chào mẹ cậu đi về. Về nhà, mẹ cô đã dọn hết đồ ăn lên rồi chờ cô vào ăn cùng thôi. Ba mẹ cô có hỏi về học tập

“ Mấy nay học hành thế nào rồi??”

“ Dạ nhờ Minh kèm học nên cũng khá tiến bộ rồi ạ!!!”

“ thế à vậy qua nhà nó để nó kèm thêm đi nha!!”



“ với lại đừng thức khuya quá hại thân đấy biết chưa!!”

“ Dạ con biết rồi mà!”

“ Biết mà lúc nào cũng thấy học tới 12h đêm!”

“ học đến 11h là vừa rồi con gái ở độ tuổi này thức khuya quá không tốt đâu!”

.....

Ăn xong, cô dọn dẹp, rửa bát rồi lên phòng. Nhìn quyển sách vừa được Minh cho với chậu bạc hà tý hon của mình cô thở dài. Leo lên giường cầm điện thoại lên lướt facebook, được một lúc cô buồn ngủ, tắt điện thoại để lên bàn học, mở cửa sổ ra khí trời bay vào mang theo hơi thở của nắng hòa quyện với sự thanh mát của những lá cây xanh. Chợp mắt buổi trưa.

Cũng khoảng thời gian này nhưng ở một người nào đó đang khá chật vật.

Mới tắm xong ngồi vào bàn học, nhìn đống sách toán nâng cao mà thầy Tuyên đã đưa làm cậu khá đau đầu. Dở từng trang sách lên vừa đọc vừa ngẫm, đọc hết hai quyển cậu mở máy tính lên sợt đề nâng cao của một số thành phố về làm.

“ roẹt...roẹt..roẹt..”

Tiếng giải toán đến từ cậu bạn Minh. Ai nhìn vô cũng thấy áp lực dùm. Nhưng ai biểu cậu có tài năng nên các thầy cô ưu ái chứ. haizzz.

Giải xong bộ đề cậu lên giường ngả lưng, cầm quyển sách hay đọc lên, tiện tay cậu mở cửa sổ để gió bên ngoài lùa vào, đọc một hồi cậu thấy khá buồn ngủ nên gấp sách lại đi ngủ.