- ----sáng thứ 2 vào 6h------
“Phương Anh dậy mau lên, xuống ăn sáng đi học, lẹ lên thằng Minh qua đợi rồi đó!!”
Mơ mơ màng màng dụi mắt
“hửm... Minh hả! đợi cái gì chứ? Nay thứ mấy nhỉ??”
Vừa dứt câu cô bật dậy nói:“ nay thứ 2, Minh cho Hoàng mượn xe từ chiều hôm qua, hình như nay mình chở cậu ấy!! âydaa..”
Lại một quá trình vội vàng chuẩn bị đi học của cô bắt đầu.
Xuống lầu, nhìn một lượt không thấy cậu đâu cô hỏi mẹ:“ mẹ ơi, Minh đâu rồi mẹ!!”
Mẹ cô nói:“ nó đang ngồi đây nè!”
Cô chạy xuống, liếc qua chiếc ghế bông ở phòng khách, ồ cậu đang ngồi ở đấy, mẹ tới gần cô đưa cho cô chiếc bánh mì với hộp sữa.
“ cô nương ơi, 6h25 rồi đó, cầm đồ rồi đi học đi!”
Cô gượng cười nhìn mẹ nói:“ dạ, con biết rồi!”
Minh đã dắt chiếc xe đạp điện ra giờ chỉ đợi cô ngồi lên rồi để cậu chở đi học thôi đó!!
Cô ngồi sau xe vừa ăn vừa uống sữa mà mẹ đưa.
Cô nhìn bầu trời trong xanh, nghiêng đầu hỏi Minh: “ Minh! Thấy trời nay xanh hong? đẹp nữa?”
Minh ngước nhìn trời rồi nhìn đường đi: “ Ừ, như mọi hôm thôi!”
Cô nghe xong nhíu mày nhìn lưng cậu bảo: “ Đã ừ rồi mà còn bảo như mọi hôm, lãng xẹt”
Minh mỉm cười nhưng không nói. Cô ngắm từ cây bên đường đến ngước nhìn trời trông tò mò lắm! Nhàn hạ vừa ăn vừa đếm mấy chiếc xe đi ngang qua.
Tới trường, Minh xuống xe dắt bộ xe vào, cô thì ngồi lì trên xe để yên cho cậu dắt vào trong. Tới bãi đỗ xe Minh dừng xe cho cô xuống, cô đứng đợi cậu ở ngoài. Rồi, cả hai cùng đi lên lớp.
Vào tiết đầu, cô nghịch ngợm không nghe giảng, cũng may là môn văn không đáng lo vì môn này bịa được. Nói thì nói vậy chứ hên xui. Cô lục cặp lấy cộng dây thun buộc tóc, căng dây bắn vào tay cậu nhưng mà do cô gà hay giả bộ không biết bắn mà bắn cái nào cái nấy vô tay cô hết còn cậu thì thản nhiên, Minh nhìn cô bắn mà bật cười nói:
“Sao cậu khờ vậy hả! đưa đây tôi làm mẫu cho!!”
Minh cầm cộng thun nháp bắn vào tay cô.
“Tạch”
cậu nhìn cô bảo:“ Vậy mới là bắn hiểu không?”
Cô gãi gãi chỗ cậu vừa bắn tuy không đau nhưng hơi ngứa, cô gật đầu như hiểu được nguyên lý làm việc của nó, thế rồi cô áp dụng liền.
Phía bên kia, lớp trưởng nhìn cô với Minh không chú ý liền giơ tay nói với cô dạy văn
“ Cô ơi, bạn Phương Anh nói chuyện không chú ý”
Cô giáo đi xuống bàn của cô gõ xuống hỏi: “Phương Anh có phải em thấy môn tôi dễ quá không?”
Cô lắc đầu phủ nhận, cô giáo hỏi tiếp: “ Thế sao em không chú ý! Đứng đó trả lời câu hỏi trên bảng cho tôi!”
Cô giáo bước lên bục, cô liếc mắt xuống Minh ra hiệu cầu cứu. Cậu chỉ tay cô sách, cô cầm lên đọc lại đoạn cậu chỉ. Cô giáo biết cậu chỉ bài cho cô nên cô giáo nhắc nhở. Trả lời đúng nên cô được ngồi.
Mới ngồi xuống cô quay qua nhìn cậu, hai đứa lại cười tít mắt với nhau nhưng không phát ra tiếng. Một lúc nữa cô ngồi nghiêm túc chép bài, cậu thì móc trong cặp ra được hai viên kẹo socola đưa cô. Cô nhìn cậu cầm lấy cười cảm ơn, bóc kẹo ra cho vô miệng nhìn chuyên nghiệp vô cùng, nhai được mấy cái, cô giáo nhìn xuống hỏi han ân cần:
“ Trời!! Phương Anh miệng em bị gì thế”
Cô tròn mắt nhìn cô giáo, ngại quá nên cúi mặt xuống. Cậu bạn thì hối cô ăn nhanh lên. Cô cũng tích cực nhai nuốt lắm nhưng mà cô giáo nhìn nên cô mắc cỡ nuốt không trôi may ghê bạn nữ bàn trên đưa cho cô chai nước. Cô cầm nước nói cảm ơn rồi uống một ngụm lớn để nuốt kẹo xuống. Vừa nuốt. Cô giao đã nhìn thấy nói tiếp
“ à có ăn phải có uống nhỉ!!”
Cô nghe xong ngại tới đỏ mặt. Cậu thì nhìn cô nói: “ từ từ thôi sặc bây giờ!” Cô quay mặt nhìn cậu từ từ nuốt xuống. Ổn định một lúc cô giáo nói: “ tôi tha cho em lần này có lần sau là vô sổ đầu bài ngồi nghe chưa!” Cô tròn mắt nhìn cô giáo rồi gật đầu.