Tin Đồn Tình Ái Thất Thiệt Cũng Không Sai

Chương 43: Chậm Lại




Tấm ảnh chụp chung được đăng trên Instagram của Diệp Lạc Dương và Bùi Ôn Hạ làm các fans hú hết trên fansite cả buổi.

Bởi vì, quá real!

Diệp Lạc Dương khoác tay qua vai Bùi Ôn Hạ, để cậu dựa gần mình, hắn không có vẻ gì là miễn cưỡng khi đột nhiên được fans của Bùi Ôn Hạ chụp ảnh cùng cậu.

Đám fans chửi mắng Bùi Ôn Hạ ké nhiệt độ, ké độ hot các cựu thành viên FStar bị vả mặt không chỉ một hai lần.

Idol nhà mình tự nguyện dâng cầu thang cho người ta giẫm đi lên cao, mắng ai? Mắng Bùi Ôn Hạ tiếp?

Thật ra fans CP của Diệp Lạc Dương và Kỳ Ân cũng có, nhưng hai người không có làm chuyện gì thân mật, cũng không chụp ảnh chung, muốn ăn cơm chó cũng khó. Kỳ Ân đăng hình lên tài khoản cũng là chụp Diệp Lạc Dương từ xa, đâu có như Bùi Ôn Hạ, ôm vai rồi còn nhìn thẳng ống kính.

______

Ngày hôm sau.

Bùi Ôn Hạ và Tống Hoài Sâm như chuột với mèo, căn bản là không hợp nhau, việc luyện tập nhóm vẫn luôn đình trệ. May mà hai người còn lại trong nhóm cũng không tệ, chọn được nhạc cụ đã bắt tay vào luyện tập, bài hát cũng chọn xong, vocal chính quyết định để cậu đảm nhận.

Hiện tại thì, cậu đang nhờ Diệp Lạc Dương chỉ giáo một chút, về cách chơi piano.

Nhìn cổng lớn trước mắt, cùng bảng tên nhà, Bùi Ôn Hạ xác định, Diệp Lạc Dương nhà có mỏ.

Ấn chuông cửa 4 phút mới có người ra mở cửa.

“Cậu là Bùi Ôn Hạ?” Một ông lão ăn mặc phong cách quản gia mở cửa cho cậu vào.

Bùi Ôn Hạ gật đầu.

Từ cửa đi bộ vào cũng phải mất vài phút. Căn biệt thự ba tầng sang trọng đã phía trước mặt.

Quản gia ngạc nhiên đánh giá cậu bạn của cậu chủ nhà mình, hết sức hài lòng. Là một người không tham cũng không lộ vẻ mặt nhà quê mới lên tỉnh, đối mặt với gia thế khủng của Diệp Lạc Dương còn có thể ung dung như vậy.

“Ôn Hạ!”

Vừa mới bước chân vào phòng khách, đã đối diện với con cừu chưa gì đã nhào tới.

Bùi Ôn Hạ bị ôm: “…” Đừng nói là 2 người kia cũng có mặt?

Quả nhiên, Mộ Lăng Thần, Tần Sở Hàn đều ở.

________

Phòng luyện đàn.

Sau một hồi tận tình chỉ điểm Bùi Ôn Hạ, tất nhiên là Diệp Lạc Dương chỉ chỉ cậu đàn một bài duy nhất vì thời gian còn lại không nhiều.

Lúc đầu khi nhìn đến đàn piano, cậu ngay lập tức đòi đổi, guitar hay vĩ cầm gì cũng được. Bởi vì không những chia trắng đen, mà có tất cả 88 phím, trong khi hai móng của cậu cộng lại cũng chỉ có 10 ngón.

Thật ra học đánh piano cũng không khó vì đa số các âm đều lặp lại, cái cần thuộc lòng là hợp âm, và nhịp đánh của bài.

Bùi Ôn Hạ chỉ mô phỏng lại cách đánh đàn của Diệp Lạc Dương, hay còn gọi là học vẹt, học đối phó.

Hắn phải công nhận một điều, cậu có trí nhớ khá tốt, không tới nổi học một hiểu ba nhưng cũng không kém. Hơn nữa, lúc cậu nghiêm túc học tập, rất có mị lực, làm người khác không dời mắt được.

Nét mặt không thay đổi gì nhưng không hiểu sao hắn lại nhìn ra được cậu đang rất thích thú.

Còn tưởng là Bùi Ôn Hạ không thích piano chứ.

Diệp Lạc Dương nhìn nhìn, cũng ngứa tay, ngồi xuống cạnh cậu: “Tới một đoạn Canon* bốn tay đi.”

*Canon in D của Johann Pachellbel

Bùi Ôn Hạ xê dịch mông: “Hong thích, đang luyện cái kia rồi.”

Diệp Lạc Dương: “…” Đúng là không đáng yêu chút nào.

Hắn lập tức như ăn phải thuốc súng: “Hong muốn cũng phải muốn, ai cho cậu quyền từ chối? Có biết được đánh bốn tay với tôi đây là vinh hạnh mấy kiếp của cậu không hả?”

Diệp Lạc Dương nâng tay bóp má cậu: “Chậc, xệ cái mặt ra làm gì, tôi chỉ cậu đàn là được. Tối mai tối mốt ngủ lại đây đi, phòng đàn này miễn cưỡng cho cậu dùng tạm.” Chứ không phải hắn muốn cùng cậu chơi đàn 2 người rồi kiếm cớ đâu.

*Đàn 4 tay, chỉ những người thân thuộc với nhau, anh em thân thiết hoặc người yêu mới có thể thử sức

Bùi Ôn Hạ: “…”

___________

Đêm khuya.

Vì ăn nhiều quá mà không ngủ được, Bùi Ôn Hạ quyết định học thêm một vài hợp âm nữa.

Buổi tối ăn thịt nướng cùng bốn người Mộ Lăng Thần rất ngon. Bùi Ôn Hạ cũng có nướng vài miếng, nhưng cháy khét, đến cả cậu còn nuốt không nổi, nhưng các anh ấy vẫn bình thản mà ăn thịt cậu nướng, làm cậu có ảo giác là mình làm rất ngon.

Xung quanh cậu đột nhiên trở nên ồn ào, không giống trước đây chỉ thui thủi một mình, cũng quen ở một mình. Nhưng không biết từ khi nào cậu lại tiếp nhận bốn người ấy, náo nhiệt thật nhưng cậu không chán ghét.

Phòng luyện đàn cửa đóng lại, nhưng bên trong vẫn còn sáng đèn, cậu liền gõ cửa.

Không biết là ai, lại tập luyện đàn cả đêm thế này.

Cạch.

“Ơ, Ôn Hạ, là em à. Anh còn tưởng là người giúp việc mang bữa khuya lên. Vào trong nha?”

Là Mộ Lăng Thần, như trong suy đoán của cậu. Anh luôn thức khuya để nghiên cứu bài hát mới, ngày ngủ đêm thì bận. Trong bốn vị nam thần này, người có lối sống sinh hoạt lành tính nhất cũng chỉ có Diệp Lạc Dương.

Bùi Ôn Hạ gật đầu, bước vào trong.

Bên trong sọt rác chất đầy giấy trắng bị vò cục, nhạc phổ rơi rụng vài tờ xuống đất, một ly cà phê uống dở dang và bút mực nằm lăn lốc trên sàn. So với lúc cậu tập đàn cùng Diệp Lạc Dương, như hai phong cách khác nhau.

Mộ Lăng Thần cũng biết mình bày bừa, thu dọn một chút, chỉ vào cái ghế duy nhất trong phòng: “Em ngồi đây đi, anh dọn một chút.”

Bùi Ôn Hạ cũng không định ngồi nhìn, nhặt nhạc phổ lên giúp anh: “Bài hát mới à?”

Anh trả lời: “Ừa, đang có cuộc thi, anh định sẽ dùng bài hát tự sáng tác của mình thử sức.”

Cậu đã từng nghe qua những bài hit của anh, cũng không tệ lắm, có nét riêng: “Anh giỏi thật, cũng tài nữa.” Không chỉ mình anh, ba người còn lại đều xuất sắc lại còn chăm chỉ, người khác khó mà bắt kịp.

Mộ Lăng Thần khựng lại vài giây, mỉm cười: “Ôn Hạ, em biết tại sao mọi người lại quyết định tham gia chương trình cùng em không?”

Bùi Ôn Hạ lắc đầu: “Tại sao?”

“Bởi vì em đã từng nói rằng em không theo kịp bọn anh, cảm thấy áp lực. Cho nên lần này, đến phiên tụi anh bước thật chậm lại, song hành cùng em.” Anh nhận lấy nhạc phổ từ tay cậu, ôn nhu nhìn xuống.

Tim Bùi Ôn Hạ hẫng vài nhịp, mặt mày nóng lên, nửa ngày cũng rặn không ra câu trả lời, nói không nên lời. Mộ Lăng Thần khiến cậu đầu óc trống không, chỉ biết suy nghĩ về anh ta.

Cậu còn nghi ngờ người ta là bạn trai cũ của mình. Nhưng, có bạn trai cũ nào mà tốt với người cũ như vậy không?

Chắc là lại đoán sai rồi.