Tin Đồn Tình Ái Thất Thiệt Cũng Không Sai

Chương 42: Nhạc Cụ





Hai ngày sau đó.

Cửa hàng dụng cụ âm nhạc trong thành phố.

Leng keng!

Chuông gió treo trước cửa vào vang lên, ông chủ niềm nở chào hỏi: “Hoan nghênh anh bạn nhỏ. Cậu muốn mua nhạc cụ hay sửa?”

Bùi Ôn Hạ đội nón vành, đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt đen: “Có thể xem được không ạ?”

Ông chủ rất nhiệt tình, chỉ tay: “Có thể, cậu cũng có thể chơi thử, khu vực bên kia có mấy loại trưng bày, cứ tùy ý thử nha.” Dạo này khách đông hẳn, tâm trạng ông chủ rất tốt.

“Cảm ơn ạ.” Cậu gật đầu, bước qua bên kia.

Tổ chương trình thật là biết cách hành hạ người mà.

Vòng thứ ba làm Bùi Ôn Hạ cảm thấy nguy cơ. Chủ đề là , cũng tức là kết hợp giữa hòa tấu và hợp xướng, biểu diễn như một ban nhạc.

Bùi Ôn Hạ trước giờ một loại nhạc cụ cũng chưa từng động qua, cảm thấy phần thi này tràn ngập nguy cơ bị rớt. Còn cả đồng đội vòng này là Tống Hoài Sâm vừa mới có xích mích, không biết thằng nhóc đó chịu hợp tác không nữa.

Tính ra cậu cũng có duyên với Tống Hoài Sâm thật.

Có tiếng nhạc du dương truyền đến, hình như có người đang chơi piano, người chuyên nghiệp nghe sẽ biết, là The Swan, với giai điệu nhẹ nhàng sâu lắng, làm cho người nghe thả lỏng tâm tình.

Bùi Ôn Hạ nghe hấp dẫn, cũng mon men dời gót qua bên đó thưởng nhạc.

Cửa hàng rộng rãi lại thoáng mát, bên cửa sổ có đặt một đài piano cổ điển trang nhã, đám đông cũng vây xung quanh lắng nghe. Những người đi đến đây đều yêu âm nhạc, yêu thích nhạc khí, có lòng thưởng thức nghệ thuật, dùng chúng nó dội rửa tâm hồn.

Người có thể đàn một bản nhạc hay như vậy, chắc chắn là một thanh niên văn nghệ, ôn tồn nho nhã lễ độ đeo kính.

Đám đông ồn ào, còn muốn nghe thêm.

“Tiếp một đoạn Sonata Ánh Trăng đi!”

“Hay quá anh trai ơi!”

“Bài nữa đi, Kiss The Rain á!”

Cũng có người đã nhận ra.

“Ê, hình như người đó là Kỳ Ân thì phải…?”

“Nhìn giống lắm!”

“Vậy người kế bên Kỳ Ân là…”

Tiếng đàn im bặt.

“Hửm? Bùi Ôn Hạ?” Thanh niên đánh đàn piano nãy giờ đứng lên, chính xác mà nhìn về hướng cậu đang đứng.

Bùi Ôn Hạ nghi hoặc, cậu có quen?

Thanh niên đánh đàn vóc dáng cân xứng, đầu đội mũ trùm của hoodie, đeo khẩu trang. Nhưng cái làm cậu chú ý nhất chính là bàn tay của hắn, vừa to vừa thon, màu da khỏe khoắn không quá nhợt nhạt cũng không quá hồng nhuận.

“A? Diệp Lạc Dương?” Cậu nhận ra bàn tay này.

Thanh niên văn nghệ là Diệp Lạc Dương lúc nào cũng thô lỗ với mình??

Thật là không khoa học.

Diệp Lạc Dương xin nhường đường, đi về phía Bùi Ôn Hạ, kéo tay cậu qua chỗ khác trống vắng hơn: “Tới đây mua đồ hả? Chọn được nhạc cụ nào ưng chưa?” Cậu có mặt ở đây cũng không lạ gì, vì vòng thi sắp tới 90% các thực tập sinh sẽ ra ra vào vào các cửa tiệm kiểu này.

Kỳ Ân bị bỏ quên: “…” Cậu ta dễ bị lu mờ như vậy sao?

Bùi Ôn Hạ lắc đầu rồi lại gật đầu, ngoan ngoãn đi theo: “Vừa mới, chọn được rồi.”

Hắn tò mò: “Cái gì?”

Cậu chỉ lên kệ: “Kèn xô na.” Kèn này nhỏ lại ít nút, chỉ cần thổi thì chắc là sẽ không quá khó.

Diệp Lạc Dương lảo đảo: “…” Kèn xô na? Nhạc đám tang?

Đừng, tưởng tượng thôi là đã thấy ớn rồi.

Kỳ Ân cộp cộp chạy theo qua, thở gấp vài hơi: “Anh Dương, anh đi nhanh quá em theo không kịp.”

Diệp Lạc Dương lúc này mới nhớ tới cậu ta, hắn gãi đầu: “Tôi quên mất, xin lỗi cậu.” Lực chú ý của hắn toàn dồn vào cậu thanh niên tên Bùi Ôn Hạ cả rồi.

Kỳ Ân lắc đầu, liếc nhìn cậu, nhiệt tình nói: “Em chào anh Bùi, anh cũng đến đây chọn nhạc cụ à? Anh đã chọn được chưa? Nếu chưa thì nhờ anh Dương tư vấn giúp đi, anh ấy vừa mới chỉ em cách chọn nhạc cụ thích hợp nè, lợi hại lắm í.”

Bùi Ôn Hạ không biết nói gì, chỉ gật đầu. Cậu cũng không quen thân với Kỳ Ân, tự dưng cậu ta lại nhiệt tình quá mức làm cậu không hiểu.

Trên mạng đều đồn ầm lên cậu và Kỳ Ân là đối thủ không đội trời chung, cậu có ngu cũng biết Kỳ Ân không nên niềm nở với mình. Cậu ta muốn vào FStar, mà FStar lại vì cậu mà giải tán, chẳng lẽ không giận chút nào?

Diệp Lạc Dương cắt ngang, liếc nhìn cậu: “Cậu không cần quan tâm đâu, nếu cậu ấy muốn, tôi sẽ giúp.”

“Đúng rồi Bùi Ôn Hạ, ăn sáng chưa?”

Bùi Ôn Hạ lắc đầu: “Vốn định ghé qua đây xong thì đi.” Hôm nay Tần Sở Hàn không thể mua cơm cho cậu, sáng sớm hắn đã đi rồi, chỉ nhắn tin thông báo.

Diệp Lạc Dương dặn dò, thái độ không cho phép từ chối: “Vậy cậu đứng ngoài cửa chờ tôi chút, tôi đi thanh toán món này rồi đi ăn với cậu.”

Hắn biết cậu muốn nói gì, cũng lường trước bắt bẻ lại: “Dẹp ngay cái ý định mua kèn xô na cho tôi, ăn xong tôi dẫn cậu đến một nơi rồi hẳn quyết định nên mua xô na hay không.”

Diệp Lạc Dương ra hiệu cho Kỳ Ân đi theo: “Nhớ đợi tôi ở ngoài cửa, không được đi đâu hết nghe chưa!”

Bùi Ôn Hạ: “…Ờ.” Không cho người ta cơ hội từ chối luôn.

Cậu nghe theo, đi ra ngoài đứng đợi. Quay chương trình gần một tháng, mới được cho phép ra khỏi trường quay.

Bộp.

“Chào cậu! Cậu là Bùi Ôn Hạ phải không ạ?”

Bùi Ôn Hạ xoay đầu, trước mặt đứng hai cô gái lạ mặt, các cô ấy có chút kích động nhìn cậu. Nhận hay không nhận đây?

Một cô gái trong số đó thấy cậu ngơ ngác, liền nói: “Tụi chị không có ý gì xấu đâu, nếu em là bé Hạ thì cho tụi chị xin chữ ký nha! Nếu được thì cho bọn này xin chụp hình chung với bé với!”

Cậu bất ngờ, xin chữ ký của cậu? Cậu có fans? Bọn họ là fans? Của cậu? Thật luôn?

Những bạn fans đầu tiên.

Không hiểu sao cậu có chút nhộn nhạo hớn hở trong lòng.

Nhưng mà cậu bé thế à?

Leng keng.

Diệp Lạc Dương đẩy cửa bước ra, thấy có người bao vây cậu, bước nhanh qua: “Này, Bùi Ôn Hạ, có chuyện…gì?” Hắn để cậu chờ ở bên ngoài là để tránh cho bị vây xem, bên trong cửa hàng đều là người có xem chương trình, có thể nhận ra cậu.

Bùi Ôn Hạ kí xong tên cho từng người, cởi khẩu trang ra, thấy hắn đi tới, đặt điện thoại vào tay hắn: “Đúng lúc, chụp giúp tôi tấm ảnh.”

Hai cô gái sững sốt, sau đó càng phấn khích hơn:

“Waa! Lạc Dương thật nè!”

“Đẹp trai hơn trên tivi nhiều lắm luôn á!”

“Ngầu đét!”

“Chụp chung với bé Hạ được không ạ?!”

Diệp Lạc Dương: “…” Yêu cầu kiểu gì vậy?

Tất nhiên là yêu cầu đậm chất đẩy thuyền rồi.

Chụp hình, ký tên xong xuôi, hai cô gái tiếc nuôi vẫy tay chào tạm biệt idol nhỏ nhà mình.

Bùi Ôn Hạ vẫy tay chào theo, thanh âm phập phồng, bừng sáng: “Diệp Lạc Dương, tôi có fans.”

Diệp Lạc Dương ngớ ra, phì cười, đôi tay ôm bả vai của cậu, dắt người ta đi: “Ừ tôi thấy rồi chứ đâu phải không thấy đâu, mới có 1,2 fan mà nhìn mặt cậu phỡn chưa kìa. Đi đi đi, tâm trạng tôi tốt, bao cậu một bữa.”

Chứ không phải hắn thấy cậu đáng yêu nên mềm lòng mời cơm hay gì đâu.