Mộ Lăng Thần nghe lời mời gọi của Bùi Ôn Hạ, tim đập thật nhanh, ánh mắt lập lòe.
Anh đút bánh cho cậu ăn, còn rót thêm sữa: “Em ăn xong đi đã, ăn no mới có sức.”
Bùi Ôn Hạ nhồi đầy bánh vào miệng nhai nhai, quai hàm phình phình, cùng anh chia nhau ăn hết đĩa bánh. Mộ Lăng Thần chỉ nhìn cậu ăn thôi đã thấy ngon miệng, chỉ ăn vài ba miếng, còn lại đều đút cho cậu.
Không khí rất tốt đẹp.
…
Cach.
Phịch!
“Ưm…Anh chậm chút…”
Bùi Ôn Hạ bị hôn đến thở không nổi, ngã phịch xuống đệm, khóe mắt rơm rớm, đỏ hồng.
Mộ Lăng Thần nhìn chính nhân quân tử dịu dàng ôn nhu như thế, nhưng khi ở trên giường, lại trở thành một người khác hẳn, táo bạo hơn, cường thế hơn.
So về hình thể anh không đô như Tần Sở Hàn hay Diệp Lạc Dương, nhưng cũng bụng cơ săn chắc, nam tính tràn đầy, sức lực cũng không nhỏ, một đêm 5 lần không nói chơi.
Anh cười khúc khích, vén áo cậu lên, xoa nắn hai hạt đậu nhỏ: “Đã làm bao nhiêu lần rồi mà em vẫn chưa quen nhỉ, Ôn Hạ.”
“Ưm…”
Cậu tuy già đầu nhưng mấy chuyện giường chiếu lại rất non, không có một tí kinh nghiệm nào, ngay cả Diệp Lạc Dương còn làm tốt hơn cậu. Bình thường đều là do các anh chủ động, còn cậu chỉ cần nằm sấp dưới thân, hưởng thụ cực khoái.
Mộ Lăng Thần nhớ lại đêm đầu của hai người, cười ra tiếng. Đêm đầu tiên khi anh cho vào, cậu đau tới nổi khóc thút thít, vừa đáng thương cũng đáng yêu.
“Anh lại cười gì đó…Um!” Bùi Ôn Hạ lí nhí nói, chê anh chậm chạp, tự mình động thủ cởi quần áo.
Chụt.
“Haa…Tại vì em dễ thương.” Anh đặt môi hôn cậu, từ trên xuống dưới, để lại mổ vài vệt hồng hồng trên vùng da trắng nõn.
Cậu cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn, kéo anh lại cắn một ngụm, hơi cong chân: “Nhanh…”
Bùi Ôn Hạ phô ra cơ thể với Mộ Lăng Thần, đường nét cân đối, vai eo mềm dẻo, thịt mỡ trên bụng cũng mềm. Bọn anh đã chăm cậu rất kĩ, không để cậu thiếu cân mà càng ngày càng béo ra.
Anh nhìn không nháy mắt lấy một cái, hơi thở thô nặng. Đúng là nhìn mãi không chán, vợ mình đẹp ghê.
Bùi Ôn Hạ giang tay ôm lấy bờ vai của anh, mở rộng bên dưới, kẹp lấy eo anh, gần như là thì thầm: “Em biết anh nhịn lâu lắm…Em đã làm sẵn từ đầu rồi…” Lúc đi vệ sinh, cậu có tự nong ra cho anh…Ngại lắm luôn í.
Mộ Lăng Thần ngớ người, anh muốn nới lỏng bên dưới cho vợ yêu, nhưng bị người ta giành mất việc, không khỏi tiếc nuối. Nhưng rất nhanh anh lại cười cười: “Vậy để anh kiểm tra xem.”
Phập.
Lép nhép.
“A!”
Bùi Ôn Hạ lấy gối che mặt, mặt nóng lên, lần nào cậu cũng phát ra những âm thanh khêu gợi như vậy, không thể nào mà không thấy thẹn được.
Mộ Lăng Thần lấy tay đẩy cái gối ra, âm thanh khàn khàn: “Anh muốn nhìn thấy khuôn mặt của em, đừng ngại.”
Chỉ có những lúc ở trên giường, cậu mới làm ra vẻ mặt quyến rũ như thế.
Idol Bùi Ôn Hạ nổi tiếng lãnh tâm lãnh tình trong giới, ai mà biết được, bộ mặt khác đầy cám dỗ hấp dẫn thế này, ngoại trừ bọn anh.
Mộ Lăng Thần bị suy nghĩ của mình làm cho hưng phấn, rất muốn vọt vào bên trong người yêu ngay.
“A…Chờ anh đeo bao…” Anh lập tức tỉnh táo, cứ như vậy mà vào trong, sáng hôm sau cậu sẽ đau bụng.
Mộ Lăng Thần vừa mới xé mở đóng gói, đã bị Bùi Ôn Hạ giật lấy, ngại ngùng nói: “Để em giúp…” Cái đó vẫn to, còn có thể to hơn nữa á?
Dù nhìn bao nhiêu lần cậu cũng không tin được thứ này có thể xỏ xuyên mình một cách trót lọt.
“Ừm…”
Anh phải kiềm lắm mới không nhào vào ăn sạch cậu từ đầu đến chân.
Ánh mắt mãnh liệt của Mộ Lăng Thần đâm thẳng vào tim cậu, ham muốn của anh khiến cậu hô hấp dồn dập theo, động tác trên tay càng nhanh hơn.
“Được rồi…”
“Làm tốt lắm, Ôn Hạ.” Anh như khen thưởng mà hôn trán cậu một cái, dù rất gấp, nhẫn nhịn đến nổi mồ hôi đầy đầu, nhưng anh cũng không vội vàng, sợ làm cậu bị đau.
Phập!
Bạch bạch bạch!
“Ư! Ha, a!”
Mộ Lăng Thần đẩy hông một phát thật sâu, tiếp theo lại đưa đẩy cuồng nhiệt, thỏa mãn, thở một hơi dài.
Thoải mái muốn thăng thiên.
Bùi Ôn Hạ run run, cơ thể ướt đẫm, lại ra lần nữa, nhiễm ướt ra giường.
“Ch-Chậm…A…chút! Hức!”
Mộ Lăng Thần càng ngày càng tăng tốc độ đưa đẩy: “Ôn Hạ…”
“A!”
“Ôn Hạ, anh yêu em…” Anh đẩy sâu vào bên trong.
Bùi Ôn Hạ sảng đến nổi trợn tròn mắt: “…E-Em, ưm…cũng vậy, a!”
Bùi Ôn Hạ buông thả bản thân, đón ý hùa theo Mộ Lăng Thần thúc hông, cả người như ở chín tầng mây, vừa lạ mà cũng vừa khoái lạc.
…
2 giờ sáng.
“Ôn Hạ, lần nữa nha!”
"Ừm… "
…
“Lần cuối nhé!”
“…”
…
5 giờ sáng.
“Một lần nữa thôi.”
Bùi Ôn Hạ thể lực cạn kiệt, một ngón tay cũng nhấc không lên: “…”
Biết như vậy cậu thà để cho anh thức khuya chứ không nên quan tâm.