Mộ Lăng Thần vì muốn viết tặng cho Bùi Ôn Hạ một ca khúc mới, muốn cho cậu một bất ngờ vào ngày sinh nhật, cho nên đã thức khuya mấy hôm liền, đêm nào cũng như đêm nào, ngồi uống cà phê vào rạng sáng.
Bùi Ôn Hạ lúc đầu không biết, vì mỗi ngày cậu sẽ ngủ cùng một người. Những đêm ngủ cùng Mộ Lăng Thần, anh đều dỗ cho cậu ngủ xong rồi lại đi ra ngoài, một lần hai lần bị cậu nhìn thấy.
“Lăng Thần, lại không ngủ được à?” Anh vừa ra khỏi phòng, cậu cũng xỏ dép, lẻo đẽo theo sau mông.
Mộ Lăng Thần đang đun nước sôi, thấy cậu đi đến liền dang tay ôm vào lòng, xoa nắn: “Xin lỗi, anh làm em thức giấc à?”
Cậu lắc đầu: “Không có, buổi chiều ngủ nhiều rồi nên bây giờ không buồn ngủ lắm.”
Chờ đến khi nước sôi thật sôi, Mộ Lăng Thần mới lưu luyến buông cậu ra, đến tắt bếp: “Em muốn một ly cà phê sữa không?”
Bùi Ôn Hạ mở tủ lạnh, nghe vậy trả lời: “Uống, em muốn ngọt.”
“Anh muốn ăn khuya không? Trong tủ lạnh còn ít bánh bao.” Cậu lấy ra một hộp bánh bao chiên còn chưa mở đóng gói.
Mộ Lăng Thần giành trước một bước, đẩy cậu ra ghế ngồi chờ: “Cứ để anh làm cho, em chỉ cần ngồi nhìn anh là được.”
“…” Anh ấy thật biết cách làm cậu mắc cỡ.
Mộ Lăng Thần có tinh thần trách nhiệm cao, vì là nhóm trưởng cho nên luôn suy nghĩ cho tương lai của nhóm. Cậu nói cậu ước gì SHEEN tồn tại được thật lâu, anh liền biến điều ước của cậu thành sự thật. Mỗi tháng đều tham gia chương trình tuyên truyền Album mới, chụp hình, quay quảng cáo cũng không quên giới thiệu SHEEN. Biết các thành viên khác không thích lên sóng truyền hình nhiều, anh liền ôm đồm làm hết. Nên thời gian anh tiếp xúc với vợ còn ít hơn Kỳ Ân.
Bùi Ôn Hạ biết anh bận rộn, nhưng đêm nào cũng ngủ trễ như thế này thì cơ thể nào chịu nổi: “Anh bận gì à? Có cần bọn em giúp không?” Nếu là liên quan đến công việc thì cậu cũng có thể góp ý đôi chút.
Mộ Lăng Thần cũng không định giấu lâu, hơn nữa anh viết bài hát là vì cậu, cho nên làm người yêu lo lắng không phải là phong cách của anh: “Ừm…Giữa Acoustic và EDM, em thấy cái nào hay hơn?”
Cậu chớp mắt, suy nghĩ: “Còn tùy, có thể cho em xem lời bài hát được không?”
Anh lúc nào cũng mang theo nhạc phổ, từ trong túi lấy ra đưa cho cậu: “Vẫn chưa hoàn thiện lắm, không có demo luôn, vì anh đang cân nhắc giữa hai dòng nhạc này…A, em ăn thêm macaron không? Anh nhớ Lạc Dương có mua về.”
Bùi Ôn Hạ thèm đồ ngọt các anh chồng ai cũng biết, nhất là Diệp Lạc Dương, cậu ta dùng tài sản nhà họ Diệp mua lại vài tiệm bánh ngọt cho cậu.
Cậu gật đầu như đảo tỏi làm anh bật cười: “Ăn ăn.”
Âm nhạc của anh luôn đa dạng mọi thể thoại nhưng phần nhiều là rap, sound nhạc nhanh âm tần mạnh mẽ, có chút giống remix. Cậu nghĩ bài hát mới của anh cũng sẽ là thể loại tương tự cho đến khi đọc được lời bài hát.
“Ơ, sao mà giống…thư tình?”
Mộ Lăng Thần đặt cốc cà phê xuống bàn, nghe vậy nhướng mày: “Em cảm thấy giống à?” Đúng là ngôn từ anh dùng có chút sến, vì lúc anh viết bài hát thì đã đặt tình cảm của mình vào bên trong.
Bùi Ôn Hạ mặt đỏ lên: “…Giống mà.” Cậu đọc còn cảm thấy rung động, anh là người sáng tác, tất nhiên là hiểu hơn cậu.
Anh kéo ghế ra ngồi xuống đối diện cậu, gõ mặt bàn, ý cười trên môi không giảm: “Ôn Hạ, tự tin chút, bỏ từ “giống” đi. Nó thật là thư tình, anh viết cho em.”
“Sinh nhật vui vẻ, năm nay cũng cùng anh vượt qua một năm nữa nhé, yêu em.”
Bùi Ôn Hạ lấy trang giấy che lại mặt, không dám nhìn vào người đối diện. Cậu đã không biết, ngôn ngữ yêu thương có thể làm mình đau tim đến vậy, cả lời nói lẫn lời hát.
“…Em cũng vậy.”
“Lần sau anh không thể ngủ được, cứ gọi em dậy, em thức đêm cùng anh.”
Mộ Lăng Thần phì cười trước lời bày tỏ dễ thương của cậu, anh chống tay lên bàn chồm người qua, hôn cậu.
Anh thì thầm: “Sao anh nỡ gọi em dậy được…Nhưng lần sau nếu anh không ngủ được, chúng ta cùng nhau làm chút chuyện thú vị, vận động cho dễ ngủ nha.”
Có phải làm chuyện mà cậu đang nghĩ?
Bùi Ôn Hạ ngại ngùng gật đầu.
“Hiện tại, cũng có thể làm…”