Tìm Chồng Cho Mẹ

Chương 49




Mạnh Đình nhìn vào gói thuốc Mục Tử Yên vừa đặt xuống trước mặt mình bằng ánh mắt kinh ngạc. Không cần hỏi thêm anh cũng đã biết đó là thứ gì, điều anh quan tâm là tại sao một tiểu thư danh giá như Mục Tử Yên lại có thứ này. Cô lấy chúng từ đâu?

"Tử Yên, vì sao em có thứ này?"

"Chẳng phải vì muốn giúp anh sao?"

"Anh không cần thứ này.

"Không cần? Tại sao chứ?""Nếu như vì muốn có được người mình yêu mà phải dùng đến thủ đoạn đê hèn này, thì thà anh cả đời cô đơn nhìn cô ấy hạnh phúc. Còn hơn có được cô ấy trong phút giây nong nổi rồi khiến cô ấy hận anh suốt đời. Điều đó còn đau khổ hơn là nhìn cô ấy hạnh phúc bên người khác em hiểu không?"

"Anh họ, anh bị điên rồi sao? Trong đầu anh đang suy nghĩ cái gì thế? Tình yêu là phải dành giật, phải chiến đấu vì người mình yêu. Dùng chút thủ đoạn thì đã là gì! Anh có biết suy nghĩ của anh nhu nhược thế nào không?"

"Anh không nghĩ như em. Đối với anh tình yêu chính là sự hy sinh cho người mình yêu, chỉ cần người mình yêu hạnh phúc thì bản thân mình cũng sẽ được hạnh phúc. Mặc dù thời gian đầu sẽ rất khó chấp nhận, nhưng rồi tất cả sẽ ổn thôi. Chúng ta không vì sống thiếu ai đó mà chết, nhưng chỉ cần chúng ta sống không đúng một lần thôi thì cả đời chúng ta phải sống trong dằn vặt đau khổ. Như thế chẳng phải là sống không bằng chết sao? Ý tốt của em anh nhận, nhưng thứ này em mang về đi! Anh tuyệt đối sẽ không dùng trò tiểu nhân này để có được cô ấy đâu"

"Anh... đúng là ngu ngốc hết chỗ nói mà. Em là có ý tốt muốn giúp anh mà anh lại nói với em vậy sao?"

"Em về đi! Anh muốn một mình"

"Được, là do anh muốn. Sau này dù anh có vang xin thì em cũng mặc kệ anh."



Mục Tử Yên tức giận rời khỏi, dù đã khá say nhưng Phó Mạnh Đình lại tiếp tục cầm ly rượu lên uống cạn. Phùng Lệ Quân từ đằng xa chầm chậm bước đến, thật ra cô đã đến khá lâu rồi, đến từ lúc Mục Tử Yên còn có mặt ở đây. Cô nghe được toàn bộ câu chuyện của hai người họ nói với nhau, cô thật sự rất mừng khi Mạnh Đình đã từ chối lời giúp đỡ của Mục Tử Yên.

Có thể Mạnh Đình không biết mối quan hệ của Mục Tử Yên và Lâm Nhạc, càng không rõ được con người cô ta xấu xa thế nào. Nhưng riêng Lệ Quân thì quá hiểu con người thâm độc của cô ta. Rất may Mạnh Đình vẫn còn lý trí mà không bị cô ta dẫn dắt, nếu không thì cô sẽ là người đầu tiên không bao giờ tha thứ khi anh bắt tay với Mục Tử Yên kia hãm hại Lâm Nhạc.

Cô chậm rãi kéo ghế ngồi xuống cạnh bên Mạnh Đình trước quầy rượu. Mạnh Đình say khướt không nhìn cô lấy một lần, anh ngỡ là Mục Tử Yên quay lại, anh nói.

"Chẳng phải anh nói...em về đi sao? Anh muốn ở một mình.

"Là em."

Nghe giọng nói quen thuộc, Phó Mạnh Đình ngước mắt nhìn sang cô gái ngồi bên cạnh mình. Nhận ra Lệ Quân anh nhếch môi cười nhẹ.

"Là em sao? Anh còn tưởng.."

"Anh tưởng ai?"

"Không... không có gì"

"Sao anh lại uống nhiều như vậy? Có chuyện gì không vui sao?"

"Anh...anh thua cuộc rồi. Quân Quân em nói xem, anh có gì kém cỏi hơn gã đàn ông kia! Vì sao cô ấy chọn hắn ta mà không chọn anh chứ?"



"Anh say rồi, em đưa ánh về."

"Anh không say!"

Tiếng quát của Mạnh Đình làm Phùng Lệ Quân giật mình đến im lặng. Cô yên ắng nhìn người đàn ông cô yêu đang phát tiết với cô chỉ vì không có được tình yêu của Lâm Nhạc. Tại sao cô phải chịu đựng những chuyện thế này? Cô cũng là con người, cô cũng biết yêu biết ghen và biết đau chứ! Sao anh lại vì bị cự tuyệt mà trút giận lên cô như thế.

"Đủ rồi, anh nhìn bộ dạng của anh bây giờ xem! Nhếch nhác, say xỉn thậm chí là vô cùng bê tha. Chỉ là yêu một người không yêu mình thôi mà, anh có cần tỏ ra yếu đuối thế không? Phong thái hằng ngày của anh đâu rồi? Anh định tỏ ra đáng thương để Nhạc Nhạc tội nghiệp cho anh mà ban bố cho anh chút tình cảm sao? Anh có biết như thế là nhục nhã lắm không?"

"Đúng! Anh nhếch nhác, anh bê tha, anh không biết nhục nhã đấy! Anh thấp hèn như thế em còn ở đây làm gì? Em thương hại anh sao? Hay em đến đây để cười anh? Nếu vậy thì em cười đi! Anh thua cuộc rồi. Anh thua cuộc rồi!"

Phùng Lệ Quân không nói gì trước lời trách móc của Mạnh Đình. Cô im lặng nhìn anh bằng khóe mắt ngấn nước đang trực trào rơi. Mạnh Đình như có chút bình tĩnh hơn khi nhìn vào đôi mắt cô, những dòng nước mắt chảy dài trên má cô làm anh cảm giác có lỗi khi đã lớn tiếng với cô . Đưa tay định lau đi dòng nước mắt kia nhưng đôi bàn tay anh bỗng khựng lại.

"Anh xin lỗi. Em về đi, anh muốn một mình"

Vừa nói dứt lời, Mạnh Đình lại cầm chai rượu lên uống một ngụm lớn rồi ngã dài ra bàn. Anh đau khổ vì người khác, nhưng anh đâu hay anh cũng đã vô tình làm tổn thương một trái tim cũng đang vì yêu Anh mà đau khổ.

Gạt nước mắt cô đứng lên kéo tay anh choàng qua cổ mình dìu anh trở về khách sạn. Trên đường đi miệng anh vẫn không ngừng gọi tên Lâm Nhạc. Bao nhiêu lần anh gọi tên cô ấy, là bấy nhiêu nhát dao đâm vào trái tim cô đến nghẹn lại không sao thở nổi. Anh đau vì Lâm Nhạc không yêu anh bao nhiêu, thì cũng từng ấy năm cô sống trong nỗi đau đơn phương yêu anh như thế.

Đưa được anh về đến khách sạn đặt anh yên ắng trên giường, Phùng Lệ Quân im lặng nhìn anh khá lâu rồi lặng lẽ lau nước mắt. Còn đau khổ nào bằng nhìn người mình yêu nhớ nhung đau khổ vì người khác chứ! Lệ Quân rời khỏi giường trở về phòng, bất ngờ Mạnh Đình nắm chặt lấy tay cô giữ lại."Đừng đi. Nhạc Nhạc, đừng bỏ anh."