Trước câu hỏi của Mạnh Đình, Lâm Nhạc có chút do dự. Bởi lẽ cô vẫn chưa quyết được nên đi hay ở trong tình cảnh này. Bây giờ cô và Mộ Thần đã bên nhau, thì không lý nào Mộ Thần chấp nhận cho cô rời xa anh mà trở về Mỹ. Nhưng từ bỏ công việc mình yêu thích và những người từng giúp đỡ khi mình gặp khó khăn cô thật sự không nỡ.
"Anh Mạnh Đình, em..."
"Có phải người đàn ông đó đã xuất hiện rồi không? Vì sự xuất hiện của anh ta nên em không muốn rời đi đúng không?"
"Sao anh ..."
"Đúng, anh biết tất cả. Nhạc Nhạc, em đừng quên hắn ta từng tệ bạc với em thế nào, bỏ bê mẹ con em ra sao. Hắn ta không xứng đáng với tình yêu của em đâu Nhạc Nhạc."
"Thật ra lúc đó anh ấy không hề biết em đã mang thai con của anh ấy. Anh ấy không phải người không có trách nhiệm như anh nghĩ đâu"
"Em đang bào chữa cho anh ta sao? Nhạc Nhạc, em vẫn còn tình cảm với anh ta sao?"
Đứng trước câu hỏi của Mạnh Đình, Lâm Nhạc không chút do dự nhìn thẳng vào mắt Mạnh Đình lên tiếng.
"Thật ra em chưa bao giờ hết yêu anh ấy. Trước đây em rời đi là nghĩ rằng anh ấy không có tình cảm với em, nhưng thực ra em đã hiểu lầm anh ấy. Bọn em đã bỏ lỡ nhau hơn bảy năm, Bọn trẻ cũng ngần ấy thời gian thiếu thốn tình thương của một người cha. Bây giờ mọi chuyện đã rõ,em không muốn mình lại tiếp tục sai lầm mà từ bỏ anh ấy nữa"Nghe câu trả lời dứt khoát của Lâm Nhạc, Mạnh Đình như hoàn toàn tắt đi ngọn lửa yêu thương trong lòng. Dù không nói ra nhưng anh luôn chờ đợi cô mở lòng để đón nhận tình cảm của anh, bao nhiêu năm qua anh luôn âm thầm bên cô che chở và bảo vệ giúp đỡ cho cô. Anh tin có một ngày cô sẽ bị tình cảm của anh làm cho rung động. Nhưng đến ngày hôm nay thì anh đã biết mình đã nghĩ quá nhiều, anh mãi mãi vẫn chỉ là người đến sau. Mà người đến sau thì không thể nào có được hạnh phúc.
Nhìn Lâm Nhạc rời khỏi, Mạnh Đình cảm giác như cô đang dần rời xa cuộc đời anh. Người đàn ông ấy là ai? Sao anh ta lại may mắn có được Lâm Nhạc nhưng lại không biết trân trọng như vậy.
Tìm đến men say để vơi đi nỗi sầu trong lòng. Nhưng càng uống anh lại càng nhớ không sao quên được. Ai nói rượu có thể giúp người ta quên đi tất cả chứ! Rõ ràng chỉ là lừa bịp mà thôi.
Chiếc túi xách nữ đặt lên bàn trước mặt Mạnh Đình, anh ngước đôi mắt chỉ mở được một nửa vì say của mình nhìn sang. Mục Tử Yên trang điểm kỹ càng vô cùng sắc xảo vừa ngồi xuống bên cạnh anh, cô ta nở nụ cười nhìn anh hỏi.
"Anh họ, thất tình rồi sao?"
"Sao em lại đến đây?"
"Em vô tình đi ngang qua thôi, nhìn dáng vẻ của anh em đoán được anh đang buồn vì tình đúng chứ!"
Mạnh Đình không nói gì lại nâng ly rượu lên uống cạn. Nhìn dáng vẻ của Mạnh Đình, Mục Tử Yên lại nảy ra một ý định rồi lại tự cười một mình nói.
"Đừng buồn nữa, nếu em nói em có thể giúp anh thì sao?"
Ly Rượu đưa lên môi nhưng vì câu nói của Mục Tử Yên mà khựng lại. Phó Mạnh Đình đưa mắt nhìn sang Mục Tử Yên như muốn biết cô sẽ giúp mình bằng cách nào. Mục Tử Yên thấy con mồi đang dần sập bẫy thì vui vẻ nói.
"Em biết anh thích Lâm Nhạc, trùng hợp em cũng quen biết khá thân với cô ấy. Em sẽ giúp anh có được Lâm Nhạc, có điều anh phải phối hợp với em một chút."
"Phối hợp chuyện gì? Em biết cô ấy thật sao? Nhưng sao em biết anh thích Lâm Nhạc? Anh đâu có nói với em."
"Cần anh nói thì em mới biết sao? Lúc ở nhà hàng em thấy hai người, nhìn dáng vẻ và ánh mắt anh nhìn cô ấy thì không cần nói em cũng biết anh đang say đắm cô ấy rồi. Chỉ cần anh muốn thì em lúc nào cũng có cách khiến cô ấy chấp nhận anh, chỉ là anh có gan không thôi."
Mạnh Đình hoàn toàn không hiểu ý của Mục Tử Yên đang nói. Anh chỉ nghĩ đơn giản là Mục Tử Yên quang minh chính đại giúp anh có được tình yêu của Lâm Nhạc, chứ không hề biết bên trong con người cô ta là một bụng dạ rắn rết. Anh nói.
"Chỉ cần em có thể giúp anh dành được tình cảm của Nhạc Nhạc, em chấp nhận làm tất cả."
"Yêu đến vậy sao? Anh họ của em cũng ghê gớm lắm đấy chứ! Trong chuyện tình cảm mà, nếu như chúng ta trong sáng theo đuổi có khi không lay động được trái tim họ đâu, phải có chút...
Nhìn Mục Tử Yên ấp úng, Mạnh Đình sốt sắng hỏi.
"Chút gì? Em nói rõ nghe xem!"
Mục Tử Yên lấy trong túi túi xách ra một gói thuốc nhỏ đặt lên bàn nhìn Mạnh Đình nói."Đương nhiên là phải có chút tính toán rồi. Chỉ cần cô ấy uống một chút này thôi sẽ toàn tâm toàn ý ngã vào lòng anh rồi."