Minh Thiên không biểu hiện ngồi phịch xuống chiếc ghế sô pha dài, ngửa cổ lên
"Trương gia hành động rồi"
"....."
Gương mặt của Lý Doãn trầm xuống, An Thành đang sắp tài liệu cũng khựng lại vài giây, cậu biết Trương gia là tập đoàn đối đầu với Lý thị, hai bên vốn không ưa gì nhau, trước giờ hòa hoãn chỉ là vẻ bề ngoài, còn sâu bên trong luôn tìm cách loại bỏ nhau
Khẽ liếc mắt qua xem biểu hiện của hắn, quả nhiên là khó chịu khi nghe tin kia, cậu mong rằng hắn sẽ tìm được cách ứng phó với việc này
Lý Doãn nhanh chóng đi đến ngồi ở chiếc ghế bên cạnh
"Chuyện như thế nào?"
"Mày không thấy dạo gần đây bên đó sóng yên biển lặng lắm à, bình yên đến đáng nghi"
Minh Thiên hời hợt nói, Lý Doãn hắn cũng không phải chưa từng nghĩ đến việc này, quả thật dạo đây rất yên bình nên hắn vẫn đang âm thầm quan sát để xem bên đó đang có kế hoạch gì
"Vì vậy tao mới cho người do thám"
"Kết quả?"
Minh Thiên nhẹ liếc nhìn An Thành, hình như cảm thấy đã gặp người này ở đâu đó
"Cậu ấy không có vấn đề gì"
"Ồ.....người của tao cho biết rằng Trương gia đã cài người vào công ty mày, nhưng vẫn không thể điều tra rõ là ai"
Vừa nói Minh Thiên vừa rót cho mình một tách trà rồi cầm lên uống, Lý Doãn nhíu mày, cái tên đó đúng là cáo già thật, lại có thể cài người vào công ty hắn không chút dấu vết như vậy
Xem ra việc rút tiền công lần trước một phần chắc cũng liên quan đến chuyện này
"Này cậu gì ơi"
Nghe gọi An Thành liền tiến đến
"Vâng Dương tổng?"
"Pha dùm tôi ly cà phê"
Nói xong quay qua liền bắt gặp gương mặt không mấy thiện cảm của hắn, nuốt một ngụm nước bọt, gì mà đáng sợ vậy ba?
"Không....không cần đâu, tôi uống nước trà là được rồi, tốt cho sức khỏe haha"
"???"
Đùa nhau đấy à
"À tôi nhớ rồi"
An Thành và Lý Doãn đều khó hiểu nhìn anh, nhớ cái gì cơ, bộ nhớ mình chưa uống thuốc à
"Cậu là cái người được gọi là bạn của Tiểu Minh Minh nhà tôi đúng không? Không ngờ lại là trợ lý nhỏ của cậu ta nha"
Minh Thiên háo hức nói, An Thành khóe miệng giật giật, cái gì mà 'được gọi là' ông đây chính xác là bạn của cậu ta đấy
Với lại bạn của tôi thành Tiểu Minh Minh nhà anh bao giờ vậy, tôi chăm lo nó bao năm lại để anh cướp ngang xương như vậy à? Muốn quýnh lộn không?
Còn nữa 'trợ lý nhỏ' là ý gì? Anh không phân biệt được kích thước à, tôi to chình ình như vậy mà nói nhỏ là sao? Hèn gì bị bạn tôi đánh, thấy cũng đáng lắm
Dù bên trong là vậy nhưng bên ngoài cậu phải tỏ ra thân thiện hết mức có thể dù sao người ta cũng là bạn của chủ tịch cậu, mốt cậu nhờ Chiêu Minh xử tên này sau
"Vâng ạ, vậy không có việc gì tôi xin phép tiếp tục làm việc"
"Um đi đi"
Lý Doãn nhẹ nhàng nói nói với An Thành, Minh Thiên ngồi mở to mắt, cái giọng điệu gì đây, nổi cả da gà, khóe miệng thầm nhếch lên, có gian tình à nha, chăm chú nhìn cậu đánh giá, không tồi nha, nhưng Tiểu Minh Minh nhà anh vẫn là nhất
"Nhìn cái gì"
Nghe tiếng nhắc nhở không có chút ấm áp trong đó, Minh Thiên liền quay phắt lại đưa tay lên miệng hắng giọng
"Khụ....không gì"
"...."
Minh Thiên đổ mồ hôi nhìn hắn 'Mày đừng có dùng gương mặt dọa người như vậy nhìn tao được không, sẽ chết người a' chưa sợ được bao lâu thì tính tò mò của anh lại nổi lên
"Mà cậu ấy là người mà khiến Lý tổng đây phải quyết tâm theo đuổi à? Quào đúng là thú vị nha, tao cũng có thể tưởng tượng được viễn cảnh tương lai giúp mày luôn, một căn nhà nhỏ à mà mày giàu vậy chắc căn nhà nhỏ của mày cũng phải gần bằng cái lâu đài ấy chứ"
"....."
"Tiếp theo là cùng nhau trải qua những ngày tháng êm đềm hạnh phúc, cậu ấy thì nấu ăn còn mày thì ngồi đọc báo, sau đó cùng nhau ăn bữa cơm gia đình, không khí ấm cúng đúng chuẩn mực gia đình hoàn hảo luôn, chậc chậc trí tưởng tượng của tao cũng quá cao siêu rồi đi, à còn có thể tưởng tượng tiếp là....oái"
Minh Thiên nhanh chóng né cái gối Lý Doãn vừa ném tới
"Này gương mặt này đáng giá ngàn vàng đấy, muốn ném thì lựa chỗ khác dùm tao cái"
"....."
Nghe tiếng oai oái của Minh Thiên, An Thành đang ngồi làm việc cũng phải ngước lên nhìn, chậc hai người cũng trẻ con vừa thôi
"Được rồi không đùa nữa"
Lý Doãn nhàn nhạt rót một tách trà cầm lên uống tỏ thái độ 'Thấy tao giống đang đùa với mày à'
"Khụ.....rồi mày tính làm gì?"
"Không làm gì cả"
"????"
Đừng có chủ quan như vậy được không, mốt mày phá sản là tao không chứa đâu nha
"Thật sự không làm gì?"
Vì muốn chắc chắn mình không nghe lầm, Minh Thiên liền hỏi lại một lần nữa
"Um"
"Được rồi, sao cũng được, mốt ra đường ở thì đừng có nhờ tao nha, tao chỉ đủ tiền để nuôi bảo bối nhà tao thôi"
"...."
Lý Doãn bất lực nhìn anh, có thằng bạn tốt dễ sợ, mặc dù nói không làm gì nhưng Lý Doãn không phải là bỏ qua, hắn chỉ đang đợi thời cơ đến thôi, sẽ có bất ngờ đây
Lý Doãn nhìn đồng hồ trên tay, đã 12h rồi sao, nói chuyện với tên này đúng là tốn thời gian, nhanh chóng đứng dậy
"Tới giờ cơm rồi, không tiễn, Tiểu Thành đi thôi"
"A vâng"
An Thành nhanh chóng dọn dẹp rồi đi theo hắn ra cửa, không quên chào tạm biệt Minh Thiên đang nghệch mặt ở đó
"Tạm biệt Dương tổng"
"À...chào"
Sau khi hai người rời khỏi một hồi, Minh Thiên chợt nhận ra rằng mình vừa bị bỏ rơi, liền gào thét
"Cái tên có sắc quên bạn, không coi trọng anh em, không có tiền đồ, trước giờ đi ăn toàn rũ tao đi, giờ thì hay rồi, dám bỏ tao ở lại một mình, à không mà là đuổi về luôn cơ, trời ơi ngó xuống mà coi nè, sao tôi có đứa bạn tốt như vậy chứ"
Sau khi lượt bớt mấy trăm chữ, Minh Thiên thở phì phò, nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi, đầu dây bên kia bắt máy, Minh Thiên hớn hở
"Bảo bối à đi....."
"Rảnh rỗi quá không có gì làm à, giờ tôi đang bận, có gì thì gọi sau đi....tút"
Minh Thiên cầm chiếc điện thoại đã tắt trên tay, trong lòng không ngừng đổ lệ, ngay cả bảo bối cũng không thèm quan tâm tới anh luôn rồi, tủi thân quá đi
Tại canteen của công ty An Thành đang ngồi đợi thức ăn được đem đến, tất nhiên là bởi Lý Doãn
Cậu thật sự rất ngại a, ai đời lại để sếp lấy cơm cho cấp dưới của mình cơ chứ, nhưng dù đã tốn bao nhiêu lời nói nhưng hắn nhất quyết không chịu để cậu đi nên An Thành đành ngậm ngùi ở lại ngồi đợi
May là hai người chọn bàn khá khuất nên đa số sẽ không bị nhìn thấy, nếu mà để nguyên công ty biết chắc cậu sẽ thành người nổi tiếng luôn, nghĩ thôi cũng thấy sợ
Như trên đã nói là đa số mọi người không nhìn thấy chứ không phải tất cả mọi người đều không thấy, chẳng hạn như mấy người kia
An Thành trầm mặc liếc nhìn đám người đang nhìn cậu với ánh mắt lóe sáng ở bàn bên cạnh
Mấy người ăn thì lo ăn dùm cái, nhìn tôi như vậy làm gì? Bộ tôi là sinh vật lạ à? Nhìn tôi cũng không giúp mấy người ăn ngon lên được đâu