'Ting'
Tiếng chuông báo điện thoại như kéo Chiêu Minh từ đoạn ký ức kia về với thực tại
Đưa tay với lấy chiếc điện thoại đang ở đầu giường, mở màn hình hiện lên một tin nhắn, cậu nhanh chóng ấn vào, là từ Minh Thiên gửi đến, nội dung tin nhắn thật muốn làm cậu độn thổ a
'Ngủ ngon, bảo bối' đính kèm mặt cười và hình trái tim kế bên
Khuôn mặt Chiêu Minh nhanh chóng đỏ lựng lên, ném điện thoại sang một bên rồi lấy chăn chùm người lại
Bảo bối gì chứ? Ai là bảo bối của hắn? Cái tên không biết xấu hổ
Sau một hồi im lặng, bàn tay rụt rè từ trong chăn mò ra, vô thức tìm kiếm chiếc điện thoại hồi nãy
'Cộp'
'A đây rồi' Chiêu Minh nhanh chóng rút tay vào trong chăn, mở điện thoại lên một lần nữa, ấn một dòng chữ xong lại xóa
Việc này cứ lặp đi lặp lại mấy lần, phiền chết mất, khi không nhắn làm gì chứ, nhưng mà nghĩ dù sao người ta cũng có lòng chúc mình, thôi thì.....
Chiêu Minh gõ lên bàn phím rồi nhanh chóng gửi tin đi, xong chùm chăn ôm chiếc điện thoại trong tay miệng nhoẻn lên một nụ cười rồi chìm vào giấc ngủ
Phía bên kia, Minh Thiên hồi hộp cầm chiếc điện thoại trong tay, sao không có động tĩnh gì vậy, hay cậu đã ngủ rồi?
Đột nhiên chiếc điện thoại reo lên, suýt nữa rớt xuống, Minh Thiên nhanh chóng mở lên, ấn vào tin nhắn vừa gửi đến
Chỉ hai chữ 'ngủ ngon' vỏn vẹn trên màn hình cũng đủ làm hắn hạnh phúc, hắn là vừa được cậu nhắn tin a, tuy hơi ngắn nhưng không sao, từ từ tiến triển cũng được, nghĩ rồi vui vẻ leo lên giường ngủ
Hôm nay là ngày An Thành trở lại với công việc của mình, mệt mỏi mở miệng ngáp một cái, cậu vẫn chưa muốn đi làm a, vẫn chơi chưa đã mà
Cậu bây giờ đã trở lại nhà riêng của mình, dù sao nó cũng ở gần công ty hơn, nhanh chóng lấy lại tinh thần uống một ly sữa nóng trên bàn rồi đi đến công ty
Vừa đến sảnh đã gặp Lý Doãn cũng đang đi vào, An Thành mỉm cười
"Buổi sáng tốt lành, chủ tịch"
"Buổi sáng tốt lành"
Hai người cùng nhau tiến vào thang máy lên phòng làm việc
Từ khi bước vào thang máy, Lý Doãn luôn lén quan sát biểu hiện trên gương mặt An Thành, nhưng nó đều bình thường không có gì khác biệt so với mọi hôm cả, điều này làm hắn hơi buồn, không lẽ cậu không nhớ hay giả bộ quên? Nhịn không nổi đành lên tiếng
"Tiểu Thành à....."
"Vâng???"
"Chuyện tối hôm đó....."
Mặt An Thành liền nghệch ra, tối hôm đó là hôm nào cơ, không lẽ là tối hôm bữa tiệc, nếu là bữa đó thì.....
"A"
Hắn chột dạ giật mình, không lẽ cậu nhớ thật à? Lập tức dây thần kinh trong đầu đều căng cứng, hồi hộp nghe cậu nói tiếp
An Thành ngước đầu lên nhìn hắn, dù gì người ta cũng cao hơn cậu cái đầu, ăn gì mà cao thế không biết
"Cám ơn chủ tịch rất nhiều, mặc dù không nhớ chính xác việc gì đã xảy ra nhưng tôi có nghe mẹ tôi kể lại là ngài đã đưa tôi về phòng, thật là phiền cho ngài quá, dù sao cũng cám ơn ngài rất nhiều"
Cậu ngượng nghịu gãi đầu nói, dù không biết khi say mình đã làm những gì, nhưng cậu nghĩ nó cũng không phải điều tốt lành gì, nếu không sao hắn lại hỏi cậu chứ? chắc cậu đã làm gì đó khiến hắn khó chịu
Đó đều là do An Thành nghĩ vậy, nếu thật sự cậu biết cậu đã làm gì vào tối hôm đó chắc sẽ tìm cái lỗ để chui xuống quá
"....."
Một khoảng im lặng rơi trên Lý Doãn, chỉ có vậy thôi à? Cậu thật sự không nhớ việc gì đã xảy ra hôm đó? Nghĩ rồi tâm trạng lập tức trùng xuống
Vừa lúc thang máy lên đến nơi, An Thành nhanh chóng bước ra ngoài tiến đến phòng làm việc, còn Lý Doãn vẫn ảo não thở dài rồi từng bước đi tới phòng làm việc
Lý Doãn và An Thành làm việc bình thường như bao ngày, cậu vẫn chăm chỉ nhìn vào máy tính, còn hắn thì lặp lại thói quen cũ lâu lâu cứ nhìn qua cậu
Sau khi đọc xong dự án của phòng kế hoạch đưa lên, Lý Doãn nhẹ nhàng thả người ra sau ghế, một hương thơm quen thuộc xộc vào mũi hắn, nhẹ nâng mi mắt lên
Trước mặt hắn là tách cà phê đang tỏa khói nghi ngút, còn An Thành đang đứng ở chiếc kệ kế bên sắp xếp lại tài liệu
Đưa tay nâng tách cà phê đưa đến bên miệng, nhấp một ngụm nhỏ, vị cà phê như lan tỏa khắp khoang miệng của hắn, trong lòng không ngừng tấm tắc, quả nhiên cà phê của bảo bối nhà hắn pha vẫn là tuyệt nhất
Lý Doãn nghiêng đầu nhìn con người đang đang chuyên tâm công việc sắp xếp của mình
Khóe miệng nâng lên, đổi tư thế sang tay chống cằm rồi chuyên tâm nhìn người kia, bảo bối nhà hắn dọn dẹp thôi mà nhìn cũng đẹp thật a
Nhân viên bên ngoài bị không khí hường phấn này làm cho khó xử, bây giờ muốn đưa tài liệu cũng không dám vào a, thấy Lâm Thư đang đi đến như gặp được cứu tinh liền quăng tài liệu cho cô rồi lập tức rời đi
"Ơ"
Mặt cô lập tức đần ra, cái tình huống gì đây, sợ chủ tịch đến mức đó luôn à? Chậc lưỡi rồi nhìn qua khe cửa, đệch cái không khí gì đây, vợ dọn dẹp chồng ngồi ngắm à, bà đây còn độc thân nghe chưa, tức chết lão nương rồi
Thấy có người đi đến, Lâm Thư nheo mắt lại nhìn, a thì ra là người quen, nhìn đống tài liệu trên tay rồi nhìn người đang đi tới, nhoẻn miệng lên cười
"Ồ thư ký Lâm"
Thấy Lâm Thư không nói gì, anh hiếu kỳ đến gần lập tức bị cô nhét đống tài liệu vào tay rồi chạy đi
"Làm phiền ngài rồi"
"......"
Lý Doãn đứng dậy nâng bước tiến về phía An Thành, tay đưa lên định xoa lại mái tóc rối cho cậu, khung cảnh đang là lãng mạng như thế mà tên kia nào biết đâu chứ
'Rầm'
Tiếng động mạnh làm An Thành giật mình, quay đầu lại thì thấy cánh tay đang khựng lại giữa không trung của hắn làm cậu hiếu kỳ
"Ngài sao vậy ạ?"
"......không có"
Lý Doãn nhanh chóng rút tay về, mặt tối sầm nhìn cái tên vừa đạp cửa, có biết đang làm phiền không gian riêng tư của người khác không?
"Này tao nói mày nghe, nhân viên của mày có phép tắc không vậy? Thấy đời nào mà khách quý đến lại quăng cho khách cái đống giấy vô tích sự này không, ông đây đường đường là chủ tịch công ty lớn chứ đâu phải là osin của mấy người đâu"
Minh Thiên vừa ôm chồng giấy vừa lải nhải đi tới bàn làm việc của hắn
"....."
Lý Doãn thật sự không biết đây có phải đứa bạn mình không, tên đó nói nhiều như vậy từ bao giờ vậy, hay yêu rồi nên bản tính thay đổi luôn, đúng là đáng sợ
An Thành thấy vậy liền đi đến mang giúp anh, dù sao cậu cũng là trợ lý nên phải ra dáng một chút chứ, đâu thể đứng im mà nhìn được
"Dương tổng, để tôi mang giúp ngài"
"À được"
Sau khi buông chồng giấy ra Minh Thiên nhẹ cả người, phủi tay quay qua liền bắt gặp gương mặt đáng sợ của hắn đang nhìn chằm chằm mình liền giật mình
'Mình chọc gì vào nó vậy trời?'
Mắt Lý Doãn như muốn nói 'người của tao không tới lượt mày sai bảo' Minh Thiên đổ mồ hôi, anh rõ ràng không hề sai cậu mà, là do cậu tự nguyện đó thây
"Tới đây làm gì?"