Tiểu Vương Phi Điêu Ngoa Kiêu Ngạo

Chương 5




Chương 5 :

Trời vừa tờ mờ sáng, hai con tuấn mã đã vội vàng rời khỏi "quán trọ Thanh Duyệt" .

Hai người Bảo Thạch lộc cộc lộc cộc chạy trên đường lớn một ngày.

Hoàng hôn mặt trời chiều, cảnh đẹp này không có người thưởng thức, chỉ có hai con tuấn mã làm cho cảnh tượng này tăng thêm hai đường bụi đất tung bay!

Ánh trăng đã nhô lên từ lâu, hai người không thể không dừng lại, chuẩn bị tìm chỗ nghĩ ngơi.

"Nhị ca, mau nhìn! Phía trước có ngôi chùa! Cuối cùng chúng ta không cần ngủ ở nơi hoang sơ vắng vẻ này!" Bảo Lam hưng phấn mà nói.

"Lam muội, chúng ta mau đi qua đó!"

Bảo Lam hưng phấn kẹp bụng ngựa, chạy vội tới ngôi chùa!

Thạch Thiên theo sát phía sau, nhìn ngôi chùa rách nát phía trước, lại nhìn khuôn mặt tươi cười hưng phấn của Bảo Lam, trong lòng từ trước đến nay đều là lạnh lùng lại nổi lên chua xót nồng đậm và rất kính nể Bảo Lam!

Thật ra, một canh giờ trước bọn họ đi ngang qua một ngôi làng không nhỏ, ở lại đó, nghĩ ngơi một đêm mới là cách tốt. Nhưng mà Bảo Lam nóng lòng muốn cứu sư phụ, căn bản không có suy nghĩ đến chuyện dừng chân, chỉ vào làng hỏi thăm một chút và mua lương khô cần thiết rồi lên đường!

"Ta nói cô nương nha, đêm nay vẫn nên nghĩ chân ở đây đi! Tiếp tục đi về hướng bắc, không phải vài canh giờ, sợ là không có thôn làng!" Đại thẩm bán bánh bao thấy Bảo lam mua nhiều bánh bao như vậy không khỏi tốt bụng mở miệng nhắc nhở.

Lam Lam bảo bối quả nhiên là được hoan nghênh!

"Không cần, đại thẩm! Chúng ta có chuyện quan trọng phải đi, không có nhiều thời gian dừng lại."

"Ai! Chuyện gì chỉ kém vài canh giờ nha!"

Nói xong chuyển qua cứng rắn bổ sung nói với Thạch Thiên :

"Ngươi là tướng công cũng không xứng đáng nha! Sao lại nhẫn tâm để cho một nàng dâu xinh đẹp nửa đêm ngủ ở ngoài nơi hoang dã chứ?"

Một câu"Nàng dâu xinh đẹp" làm cho mặt hồ yên lặng trong trái tim lãnh khốc nổi lên từng tầng sóng gợn,càng gợn càng xa, càng gợn càng cao, lồng ngực ấm của Thạch Thiên hò hét!

"Ai ai! Đại thẩm, người hiểu lầm a! Hắn không phải của tướng công của ta, là nhị ca a!" Bảo Lam bị nói khuôn mặt đỏ hồng khẩn trương mở miệng giải thích, còn không quên ngẩng đầu nhìn Thạch Thiên, thấy nét mặt của hắn không có gì, không khỏi thở dài nhẹ nhõm thật sâu.

Nào ngờ, Thạch Thiên nhìn dáng vẻ đáng yêu này làm cho trái tim hắn bắt đầu mềm yếu rối rắm!

Chính là đại thẩm bán bánh bao lên tiếng làm tan tình hình lúng túng này.

"Tới tới tới, đây là 42 cái bánh bao, đại thẩm tặng các người thêm hai cái, dọc đường nhớ ăn lúc nóng!"

"Được, đại thẩm thật tốt! Làm ăn của người nhất định sẽ náo nhiệt rực rỡ!  ̄ kiếm tiền nhiều như nước ̄ ̄" Bảo Lam chiếm được tiện nghi không quên phát huy sở trường của nàng, khiến cho đại thẩm bán bánh bao cười đến thấy răng không thấy mắt nha!

"Lam muội lấy đi trước, ta tới trả tiền!"

"Được, muội ở bên kia chờ huynh...!"

"Tổng cộng là bốn mươi văn tiền." Đại thẩm bán bánh bao không quên lên tiếng nhắc nhở.

Thạch Thiên lấy ra hai lượng bạc đưa cho đại thẩm bán bánh bao, đè tay đại thẩm muốn thối tiền lại nói: "Không cần thối lại!"

Vẫn khuôn mặt không nói không cười như cũ, chẳng qua, bởi vì câu nói "nàng dâu xinh đẹp" kia mà khóe miệng lại nói ra như vậy chứng tỏ người nào đó có tâm trạng rất tốt, nhẹ bước xoay người đón mặt trời hoàng hôn!

Không thể không cảm thán: Lời nói có sức quyến rũ rất lớn nha! Không chỉ biết dụ dỗ người khác vui vẻ, còn kiếm được tiền a a!

Thạch Thiên cài chốt ngựa xong đi vào trong miếu nhìn qua một vòng, sau khi lấy bao đồ của hai người qua, cùng Bảo Lam đi vào trong miếu.

Thạch Thiên tiên sinh bắt đầu đốt lửa, tìm một chỗ sạch sẽ bên cạnh đống lửa để Bảo Lam ngồi xuống, lại dùng cỏ khô trãi lót thành giường.

"Tới, Lam muội, tới đây ngồi! Ta vừa mới trải mấy lớp cỏ, buổi tối ngủ sẽ thoải mái một chút."

"Ừ, nhị ca, lương khô còn nóng, lại đây ăn trước đi!"

Mắt thấy có 42 chiếc bánh bao, từng cái từng cái không còn nửa!

Đợi hai người ăn uống no đủ chuẩn bị đi ngủ, Thạch Thiên bắt đầu cởi trường bào của hắn.

"Lam muội, chờ một chút!"

"Hả?" Bảo Lam nâng khuôn mặt nhỏ nhắn nghi hoặcnhìn về phía Thạch Thiên.

"Ở đây là nơi hoang sơ trời sẽ lạnh, không thể bằng trong nhà, phủ áo choàng của ta, ít nhiều có thể tốt hơn một chút!"

Nói xong, không để ý Bảo lam cự tuyệt liền cứng rắn mà lại không mất dịu dàng phủ lên trên người Bảo Lam.

"Nhị ca, không cần a, muội cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi, không có việc gì! Hơn nửa, bây giờ đã vào mùa hè, không lạnh a!"

"Cũng không được, buổi tối rất lạnh, nhất định phải chú ý!" Ít thấy Thạch Thiên lộ ra giọng nói gia trưởng.

"Đưa quần áo cho muội, huynh làm sao nha?"

"Nhị ca là một đại nam nhân, quanh năm bôn ba ở ngoài đã quen, việc này đối với ta mà nói là một việc nhỏ! Được rồi, thời gian không còn sớm, nhanh ngủ đi!"

"Không được, muội không cần, huynh chính à quân tiên phong, chủ lực hơn hậu vệ, là đội trưởng kiêm phó đội trưởng, huynh cũng không thể ngã xuống nha! Bằng không muội còn phải chăm sóc huynh, huynh có biết muội cực kỳ lười biếng, huynh có biết muội sẽ không chăm sóc người khác, huynh có biết chăm sóc người khác mệt chết đi nha, huynh làm cho muội vất vả, muội vất vả sẽ giận huynh nha "

"Được rồi được rồi! Ta sai rồi ta sai rồi, cho tới bây giờ ta liền không đúng, tiểu tổ tông của ta, ngài mau ngủ đi!" Thạch Thiên vừa nghe Bảo Lam sẽ giận hắn lập tức ngoan ngoan giơ vũ khí đầu hàng!

"Muội muốn nghe chuyện xưa trước khi ngủ" Bản chất điêu ngoa của tiểu ma nữ Bảo Lam, lại bắt đầu rục rịch rồi !

"Ta là một đại nam nhân, làm sao lại kể chuyện xưa chứ?" Mặt Thạch Thiên lộ rõ vẻ khó xử.

Nhưng mà, hiểu rõ tính tình Bảo Lam hắn biết hôm nay mình không chạy thoát rồi!

"Không mà không mà! Phụ thân muội cũng là đại nam nhân nha! Trước khi ngủ phụ thân liền kể chuyện xưa cho muội nghe nha!"

Suy nghĩ đến sư phụ anh minh thần võ kể chuyện xưa, Thạch Thiên cảm thấy có một đám quạ đen bay qua đỉnh đầu, ngổn ngang trong gió rồi. . . ( ° △ °|||)︴

"Được rồi được rồi, muội liền không làm khó huynh a!"

Vẻ mặt Thạch Thiên bỗng vui vẻ, cảm thương trời cao có mắt, để cho hắn tránh được một kiếp!

Nhưng mà Bảo Lam lại có vẻ mặt bất đắc dĩ chỉ tiếc rèn sắt không thành nói :

"Huynh được thông qua nếu kể cho muội nghe chuyện các huynh đi bảo tiêu!"

Suýt chút nửa thì Thạch Thiên thở gấp một hơi không được!

Tiểu tổ tông của ta, muội có thể nói chuyện vừa phải hay không?

Cuối cùng hắn cũng lĩnh ngộ được mùi vị từ địa ngục đến thiên đường, lại bị ném tới địa ngục rồi!

Thỉnh chú ý, là "lại" !

Từ nhỏ đến lớn nam hài Thạch Thiên của chúng ta cũng không thiếu việc bị Bảo Lam "hãm hại" nha!

Cảm xúc chịu đựng chèn ép nhiều năm, Thạch Thiên nhanh chóng đầu hàng.

Hơi suy nghĩ một chút, giọng nói trầm thấp chậm rãi tràn ngạp trong ngôi miếu đỗ nát.

"Ta nhớ rõ năm năm trước, ta theo sư phụ và đại sư huynh cùng 20 người nửa, cùng hộ tống một triệu lượng bạc trắng đưa đến cửa hàng Đại Phong ở ‘Diệp Thành’. Dọc đường không bị trở ngại gì, ở dọc đường núi Thanh Sơn, đột nhiên, từ hai bên vách núi lao ra hai ba mươi tên thổ phỉ. Nếu là bình thường căn bản là chúng ta không ngại, chỉ là trải qua bôn ba một tháng, tất cả mọi người cực kỳ mỏi mệt. Thủ lĩnh thổ phỉ nói để lại tiền tài, sẽ thả chúng ta trở về, nhưng mà, như vây, danh dự tiêu cục sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát! Sư phụ trịnh trọng nói với chúng ta: ‘ Vì danh dự thiên hạ đệ nhất tiêu mà chiến đấu! ’ vì thế chúng ta cùng thổ phỉ bắt đầu chém giết, đó là cuộc chiến đau khổ nhất mà ta đã trải qua, mỗi người đều đã dùng hết hơi sức sau cùng! Ta vì còn trẻ, kinh nghiệm không đủ, đang đánh nhau với một tên thổ phỉ không rãnh bận tâm tới sau lưng, là sư phụ cản cho ta một đao! Cuối cùng đánh chạy thổ phỉ rồi ! Nhưng sư phụ lại bị thương. Từ đó trở đi, ta quyết định kiếp này thề sống chết đi theo sư phụ, không tiếc sinh mệnh bảo vệ sư phụ cùng người nhà thân tín của ông!"

Thạch Thiên khôi phục từ giữa hồi tưởng, nhìn thấy Bảo Lam nhếch miệng, đã đi gặp chu công từ lâu!

Cuối cùng áo choàng của Thạch Thiên vẫn ở trên người của Bảo Lam!

Đêm cứ như vậy, lẳng lặng trông coi hai người trong ngôi miếu đổ nát.

Đột nhiên, một tiếng thét chói tai, phá tan màn đêm yên tĩnh!