Tiểu Vương Phi Điêu Ngoa Kiêu Ngạo

Chương 4




Chương 4 :

Sau nửa giờ ngâm nước nóng thoải mái, Bảo Lam lấy tóc thắt đuôi sam hai bên, gom lại một chỗ, chải búi tóc ngược lên, chỉ để lại một vài sợi thành hình cầu vòm đổ trên trán trắng nõn, để xuống trên đỉnh búi tóc một viên ngọc thạch, khảm ở giữa cầu vòm, giống như trăng lên cao. Mặc một chiếc váy hoa dài màu vàng nhạt, vạt áo thon dài kèm với bước chân lung linh sinh động, giống như tinh linh nghịch ngợm giữa rừng cây.

Còn Thạch Thiên lại không thay đổi một bộ trường bào màu đen, hai người vừa cười vừa nói đi xuống lầu.

Một bình nữ nhi hồng, một đĩa thịt bò lớn, một đĩa xào nhỏ, hai người Bảo Thạch ngồi ở chỗ đài cao gần cửa số, vừa cẩn thận ăn, vừa cẩn thận nghe, vừa nói chuyện với nhau. Như vậy, mỗi một hành động của quán trọ, đều không qua khỏi ánh mắt sắc bén của hai người!

Bốn gã nam nhân ở bàn nhỏ phía đông liền hấp dẫn chú ý của Bảo Thạch : Uống từng bình từng bình lớn nữ nhi hồng, chơi đánh bạc đón số, một miệng lớn ăn đầy thịt, nhét đầy miệng còn thường rống giọng!

"Mẹ nó, đêm hôm trước công bộ thương thư bị cường đạo cướp bóc! 28 năm đục khoét trên mồ hôi nước mắt của nhân dân toàn bộ đều về tay đám cướp kia, nếu đưa cho lão tử, đủ để cho lão tử ăn bao nhiêu thịt?" Một gã nam nhân lớn tiếng kêu la phẫn uất của hắn!

"Đâu phải là bọn cướp? Ta nghe nói là người của Thánh Viêm Giáo làm!" Tiếp theo là người ngồi đối diện nói.

"Không phải đâu? Không phải là cướp tiền bạc sao?" Một vị thương nhân ở hướng tây nam hỏi ra thắc mắc của hắn ta.

"Đâu chỉ là tiền bạc? Mẹ nó! Toàn bộ một nhà 34 mạng một chiêu mất mạng, ngoại trừ sát thủ của Thánh Viêm Giáo giết người không chớp mắt, các ngươi nói, ai còn có thực lực này?" Sau khi nói xong hán tử ở bàn phía đông lại ngẩng cổ miệng lớn uống vài ngụm rượu.

"Hư, nhỏ tiếng một chút! Đều nói tai mắt của Thánh Viêm Giáo ở khắp nơi trong thiên hạ, ngươi nói như vậy, cẩn thận rước họa!" Một thư sinh nho nhã mộc mạc mở miệng khuyên giải.

"Ngươi sợ chết cứ việc nói thẳng! Lão tử mới không sợ đâu! Mười tám năm sau lại là hảo hắn! Hừ! Tất cả thư sinh đều không dùng được, nói ngươi da mặt trắng nhỏ không sai chút nào!"

"Ngươi! Ngươi!" Ngươi một hồi lâu cũng không nói ra lời. Đáng thương cho thư sinh có lòng tốt bị nói đến cả khuôn mặt đỏ bừng, đỏ như cái mông của con khỉ!

Xem xong trò cười, Bảo Lam dâng lên chút đồng tình đối với thư sinh kia, cúi đầu nói chuyện với Thạch Thiên.

"Nhị ca, ngươi thấy chuyện này thế nào?"

"Việc này sợ là không đơn giản như vậy! Mấy năm gần đây Thánh Viêm Giáo nổi lên, liên tiếp ám sát, số người quan phủ bị ám sát không ngừng tăng lên, lại không hề thu hoạch được vụ án này, vậy thực lực của Thánh Viêm Giáo tuyệt đối không thể khinh thường!" Thạch Thiên uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay.

"Huynh nói xem,Thánh Viêm Giáo này có liên qua đến chuyện phụ thân muội bị trọng thương hay không?" Nghĩ tới phụ thân bị trọng thương nằm trên giường, cá tính điêu ngoa bốc đồng liền bị ném lên chín từng mây, thay đổi nét mặt cẩn thận không lộ ra ở trước mặt người khác.

"Việc này rất khó nói, người có thể không kinh động đến người khác mà có thể làm sư phụ bị trọng thương, trên giang hồ có vài người có bãn lĩnh này, nhưng mà, sau khi ta cùng sư huynh sư đệ thương lượng, đều đã loại bỏ mấy người này rồi."

"Bây giờ phụ thân hôn mê bất tỉnh, nói cách khác, phụ thân nhất định biết ai là người làm ông bị thường!" Bảo Lam càng thêm phẫn nộ!

Thạch Thiên vươn bàn tay to ra phủ lên bàn tay nho nhỏ mềm mại của Bảo Lam, nhẹ nhàng ấn ấn, bày tỏ an ủi.

"Lam muội, đừng lo lắng, ta bảo đảm, trong vòng một năm, chắc chắn có thể đem Băng Tinh Lệ về cứu sư phụ tỉnh." Thạch Thiên nói.

Sao Bảo Lam lại không biết con đường phía trước có bao nhiêu gian nan! Từ sau khi phát hiện phụ thân luôn dung túng cưng chiều yêu thương nàng vô hạn bị trọng thương hôn mê, nữa bầu trời của Bảo Lam liền sụp đỗ. Nàng không còn thường nghĩ cách gọt giũa các sư huynh, mà liên tục dùng cách của mình để an ủi mẫu thân suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, bà vẫn không chịu cười, vẫn ăn từng ngụm cơm, vẫn không ai hiểu đằng sau tươi cười là nổi đau xót, đau xót này nhạt như nước ốc! Nàng thích mỗi đêm phóng túng rơi nước mắt xuống áo ngủ bằng gắm, rồi lại chờ đợi mặt trời mới mọc đi tới chỗ mẫu thân, bởi vì, ban ngày đại biểu có thêm nhiều hi vọng!

Nàng thật sự mệt chết đi được, lại không kể ra được với người nào, bởi vì mọi người càng mệt hơn nàng nửa. Nàng mê mang, dù sao nàng vẫn chỉ là một tiểu cô nương mười sáu tuổi chưa hiểu việc đời a! Bây giờ nàng cần một người tới dấy lên hi vọng cho nàng, cho nàng một trụ cột tinh thần, cho nàng một ánh sáng tin tưởng để nàng có thể kiên trì đi tiếp!

Nghe giọng nói trầm thấp giống như tiếng đàn violon của nhị sư huynh, rốt cuộc trái tim nóng nảy của Bảo Lam cũng bình tĩnh lại rồi.

"Nhị ca, cám ơn huynh!"

"Lam muội, qua nhiều năm như vậy, muội vẫn coi ta như người ngoài sao? Nói cám ơn cái gì, khách sáo như vậy, ta có nên tức giận không?"

Bảo Lam căng thẳng nắm chặt bàn tay của nhị sư huynh, vết chai dày trên tay có thể làm cho nàng an tâm!

"Không cảm ơn thì không cảm ơn! Nhị ca thật là xấu!"

Sau khi ThạchThiên cười cười với nàng, tiếp tục nói quan điểm của mình.

"Giang hồ này e là phải đổi ông trời rồi! Trước tiên nên thông báo cho đại ca và các sư đệ, để cho bọn họ cẩn thân để ý tin tức của Thành Viêm Giáo, dù sao phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện vẫn tốt hơn. Chúng ta vẫn tiếp tục nhiệm vụ tìm Băng Tinh Lệ, dù sao thì thân thể của sư phụ cũng quan trọng nhất!"

"Hai ngày nửa chúng ta có thể đến Thánh Kinh sao? Ở đó có đủ loại người, người rắn hỗn tạp, có lẽ có tin tức của Băng Tinh Lệ."

"Lam muội nói có lý, đêm nay liền nghỉ ngơi thật tốt, nghỉ ngơi dưỡng sức, sáng sớm ngày mai chúng ta lên đường!" Thạch Thiên quyết đoán quyết định!

Nếu Thạch Thiên biết quyết định đêm nay của mình, đưa tiểu sư muội mình bảo vệ đến bên cạnh bọn hắn, tuyệt đối sẽ không khăng khăng đến Thượng Kinh như vậy! Nhưng ngàn vàng khó mua sớm biết rằng, trên đời này chính là không bán hối hận!

Đương nhiên, việc này sau này hãy nói.

Chẳng biết lúc nào, tiểu thư sinh bị sỉ nhục đi tới, hán tử bàn phía đông cũng đi tới, đàm luận trong quán trọ từ chuyện thành trấn đến chuyện nhà. Đang lúc cao hứng phấn chấn con gái xinh đẹp của lão bản hiệu buôn phải gả cho con trai thứ hai của huyện thái gia, mấy nam tử vác đao cầm kiếm đi đến. Mấy người đó phát ra hơi thở người lạ không nên tới gần, vừa thấy liền biết mấy người này là người thường đi lại trên giang hồ.

Quán trọ lập tức im bật.

Sau khi ngồi vào chỗ của mình, trong đó có một nam nhân khoảng ba mươi tuổi vác một cây đao trên lưng hỏi: "Xin hỏi các vị, huynh đệ bọn ta đi đường vài ngày này nghe nói Thiên Địa tiêu cục trên núi Thiên Yết gặp phải thích khách, không biết tình hình việc này thế nào?"

Vấn đề này vừa được nhắc đến, hai người Bảo Thạch cũng ngừng nói chuyện với nhau, nheo mắt lại, bắt đầu chú ý tới tình hình trong quán trọ.

Đối mặt với việc lớn này, mặc kệ là biết hay không biết, mọi người đều nhao nhao lên.

"Ngươi cũng không biết, Thiên Địa tiêu cục phái người trấn giữ ở các con đường, phòng bị chặt chẽ trên núi Thiên Yết, bây giờ người bình thường cũng không thể lên núi a, bên trong là tình hình gì căn bản là không thể biết hết!"

"Ta nghe nói, chính là một đám trộm, trộm rất nhiều vàng bạc châu báu."

"Thiên Địa tiêu cục là thiên hạ đệ nhất tiêu cục, nhiều năm tích lũy như vậy chắc chắc có rất nhiều bảo bối! Khiêu khích kẻ trộm đến là rất bình thường!"

"Nói như vậy ngươi cũng đỏ mắt rồi?"

"Mười người có năm người sẽ đỏ mắt, đây đều là chuyện công khai!"

"Không đúng không đúng, ta nghe nói cây đại thụ đón gió của tiêu cục, bị người cùng nghề nhớ đến, hạ độc trong thức ăn, đây là tính toán làm một mẽ đấy!"

"Không thể nào, ta thấy không nghiêm trọng như thế!"

"Hừ hừ! Những tên danh môn chính phải này đều liều chết sĩ diện, đánh nát răng cũng nuốt vào bụng, còn có thể để cho ngươi nhìn ra sao?"

"Nhưng mà võ công của Thạch chưởng môn rất cao cường, làm sao có thể không chịu được một tấn công nho nhỏ này chứ?"

"Việc này ai biết được!"

"Ta còn nghe nói là người nhà của kẻ trộm bảo bối mà mười mấy năm trước tiêu cục hộ tống, tìm đến trả thù!"

"Nhưng mà danh tiếng của tiêu cục người có mắt đều sẽ thấy, chưa bao giờ xảy ra loại chuyện này!

"Cả ngày đối mặt với vàng bạc châu báu, có ai không kích động, ai biết năm đó có người dính đến không!"

"Lời này của người chính là thiếu suy xét a, mỗi ngày người ta nhìn vàng bạc, thứ đồ tầm thường còn có thể lọt vào mắt sap? Ta thấy không thể!"

"Cho nên , bảo bối của năm đó nhất định là rất có giá trị!"

"Vậy ngược lại ngươi nói xem là cái gì?"

"Cũng nói là bảo bối, còn có thể để cho chúng ta biết sao?"

"Ta thấy ngươi chính là đồ khoác lác!"

"Vậy ngược lại ngươi nói ra vài cái đi!"

"Muốn ta nói, Thạch chưởng môn tuyệt đối sẽ không liên quan đến loại chuyện bất chính này!"

"Đúng đúng, ta cũng cảm thấy như thế!"

"Nói rất có lý!"

"Tri nhân tri diện bất tri tâm nha, không thể nói được a!"

"Đúng, thấy tiền sáng mắt cũng rất có khả năng !"

"Đúng, đúng!"

. . . . . .

"Sư muội, không nên kích động!"

Nghe những lời này, Bảo Làm không nhìn được vẫy tay hai người đang nắm chặt ra muốn tiến lên giáo huấn bọn họ, Thạch Thiên cảm thấy trong tay không còn, không quan tâm trong lòng có một chút mất mác, khẩn trương lên tiếng ngăn Bảo Lam lại.

"Phòng ngừa miệng người hơn phòng dòng nước* ! Những lời đồn đãi thành trấn này liền theo sát bọn họ. Đừng nên để chúng ta phải gặp phiền toái!" Thạch Thiên có chút bất đắc dĩ nói.

* Ý câu này muốn nói miệng người còn khó đề phòng hơn ngăn phòng dòng nước chảy.

"Hừ! Không thể dễ dàng với bọn họ như vậy!"

Mắt to như ngọc trai xoay tròn, thầm tính toán ở trong lòng, Bảo Lam cười hắc hắc!

Thạch Thiên biết, mỗi khi Bảo Lam lộ ra vẻ mặt này thì liền có người gặp nạn! Lúc Thạch Thiên sắp đi lên lầu, không nhịn được liếc nhìn mấy người kia một cái, cho bọn họ một ánh mắt ‘tự giải quyết cho tốt’!

Quả nhiên, vào ban đêm cùng ngày, mấy người vui sướng khi người gặp họa kia, ở mỗi góc khác nhau, một chuyến lại một chuyến đi vào nhà vệ sinh, tìm vài đại phu, ăn vài loại viên dược cũng không dừng được, vẫn kéo dài ba ngày, cũng nhanh chóng mất đi nửa cái mạng!

Hừ! 'Tiêu chảy liên tục' của Bảo Lam ta nghiên cứu là độc nhất vô nhị chỉ bằng các ngươi cũng muốn chữa khỏi? Hưởng thụ thật tốt đi! Hừ!