Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 926




Chương 927

Nơi này đặt một chiếc bàn rộng khoảng ba mét và dài hơn mười lăm mét.

Phía trước chiếc bàn dài là một bàn thờ lớn. Bàn thờ phủ vải trắng, trên đặt ba chiếc điện thờ nhỏ, hai bên là những kệ gỗ quấn dải vải đỏ tươi.

Có rất nhiều con búp bê khác nhau được đặt trên chiếc bàn dài, một số đang ngồi quỳ, một số đang nằm, số khác lại đứng với hai tay buông thõng.

Túc Bảo nhíu mày, nói: “Đây không phải triển lãm búp bê, mà là lễ cúng tế!”

Cô bé chỉ tay vào bàn thờ phủ vải trắng: “Đó là Yêu Yêu của chị Thất Thất…”

Qua lời bàn luận của những người xung quanh, Túc Bảo biết được đàn tế trước mặt được gọi là sân khấu nghi lễ. Những con búp bê đặt trên chiếc bàn dài kia đều là búp bê của người phát ngôn cho điểm dừng chân đầu tiên.

Mới đầu tới đây, Kỷ Trường còn khá thờ ơ. Lúc này, hắn bắt đầu nghiêm túc đánh giá, đây chẳng phải lễ cúng tế bình thường.

Phố Văn Thành là điểm dừng chân đầu tiên thì chứng tỏ về sau sẽ còn nhiều lễ cúng tế như này nữa. Hôm qua hắn đã tìm hiểu được chút thông tin, triển lãm lưu động về câu chuyện búp bê mùa hè sẽ đi đến rất nhiều địa điểm.

Điểm dừng chân đầu tiên là ở một thành phố lớn sôi động, việc lựa chọn điểm dừng chân như vậy hoàn toàn đáp ứng nhu cầu triển lãm mang tính chất thương mại, hầu hết mọi người sẽ không nghĩ tới vấn đề gì khác.

Nhưng về sau sẽ có nhiều triển lãm búp bê ở những nơi xa xôi hẻo lánh, ít người và xe cộ qua lại.

Điều này không hề bình thường.

Kỷ Trường nói nhỏ: “Phá hủy cái tế đàn kia là có thể tạm thời phá hủy tế trận. Túc Bảo, con nghe kỹ sư phụ dặn… Túc Bảo??”

Kỷ Trường bỗng trợn mắt há hốc mồm, Túc Bảo, con đang làm gì thế hả??

Kỷ Trường hé mắt nói: “Đàn tế này đang tiến hành một nghi thức nào đó, mấy con búp bê ở trước mặt chính là tế phẩm dùng cho nghi thức này…”

Dùng “người” làm tế phẩm, thật sự quá độc ác. Nếu bây giờ không phải xã hội pháp trị, có lẽ bọn họ sẽ dùng hẳn người sống làm tế phẩm luôn ấy chứ.

Nhưng quả thật có một người sống đang làm tế phẩm, đó chính là Cố Thất Thất.

Sau đợt cúng tế này, tất cả sự sống và khí vận của Cố Thất Thất sẽ bị cướp hết. Không quá hai tháng cô ấy sẽ bất ngờ qua đời vì bệnh tật.

Hiện tại Cố Thất Thất vẫn không hề hay biết gì cả, cô ấy đang ngồi ở vị trí phát ngôn viên, nở nụ cười thân thiện chụp ảnh chung với người khác.

Kỷ Trường cau mày nói: “Túc Bảo, con đợi ở đây đi, sư phụ sẽ dạy con cách phá hủy nghi thức này… Con chỉ cần hất rơi bát hương đặt trước bàn thờ là được, con có thấy sợi dây tơ hồng kia không? Kéo đứt nó rồi đổi hướng của đống cúng phẩm búp bê kia là được… Túc Bảo??”

Kỷ Trường còn chưa nói hết Túc Bảo đã xông tới.

Hắn trợn tròn hai mắt: “!!”

Túc Bảo lẩm bẩm trong miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn của bé trở nên hung dữ: “Hất, hất, sư phụ bảo hất hết mấy cái này đi!”

Bé kêu lên một tiếng rồi hất bay bàn thờ.

Sau đó còn giẫm một cước lên đống hương rơi trên mặt đất, dùng cả hai chân để giẫm.

Khi người khác chưa kịp phản ứng, bé đã giẫm lên một chiếc ghế đẩu rồi leo lên bàn dài, một âm thanh lớn phát ra… Sau một tiếng động kinh hoàng, bảy tám con búp bê đặt trước đàn tế đều rơi hết xuống đất và bị đập vỡ.