Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 925




Chương 926

Tô Tử Du nói: “Đúng, thế này có khác gì việc mặc trang phục của quân thù rồi nhảy múa trên mộ của các anh hùng không?”

Đám thanh niên ngơ ngác nhìn nhau, đáy lòng dâng lên cảm giác khó chịu.

“Bỏ đi bỏ đi, đừng cãi nhau với họ, kẻo làm hỏng tâm trạng vui vẻ của chúng ta.”

“Hôm nay tôi dậy từ lúc 4h sáng mới hóa trang được như này đấy…. Mẹ kiếp, nghe mấy lời phê bình này chẳng khác gì ăn phải ruồi nhặng!”

“Gì thế không biết, tôi mặc thế này thì có thể nói tôi không yêu tổ quốc hả? Đúng là xúi quẩy mới gặp phải mấy người như này!”

Đám thanh niên vừa nói vừa tản ra.

Túc Bảo nhìn đám người, hỏi nhỏ: “Cậu cả, họ đều không thấy mình sai sao?”

Tô Nhất Trần ôm Túc Bảo lên, nói: “Nếu họ cảm thấy không ổn thì đã chẳng ăn mặc như vậy khi đến đây rồi!”

Chỉ có thể nói, kẻ địch rất xảo quyệt, sự xâm lược của chúng không bao giờ ngừng lại.

Quả thực thì, kẻ địch đã thành công xâm chiếm ý thức của một bộ phận nhỏ những người sống ở Long quốc.

Yêu thích các nền văn hóa khác nhau chẳng có gì sai, nhưng đừng quên nhờ ai mà chúng ta có thể nằm ở nhà một cách thoải mái và tìm hiểu các nền văn hóa đó.

Túc Bảo nhoài người trên vai Tô Nhất Trần, buồn bực không vui.

Kỷ Trường khoanh tay trước ngực, vốn dĩ hắn không cho Túc Bảo tới đây, không ngờ cô bé lại đi theo Tô Nhất Trần.

Hắn còn có thể làm gì ngoài việc im lặng đi theo cô bé.

Thấy Túc Bảo không vui, hắn nói: “Đôi khi sự việc chưa hẳn đã xấu như con nghĩ đâu. Sự phát triển của nền văn minh vốn dĩ muôn màu muôn vẻ, có điều khó tránh những người nham hiểm lợi dụng điều này để làm điều xấu.”

Kỷ Trường thở dài, có lẽ đây cũng là hành trình nội tâm mà Túc Bảo phải trải qua!

Thế giới muôn hình vạn trạng…. bao gồm cả sự lãng quên.

Những người mặc trang phục đa dạng tụ tập về trước miếu Thành Hoàng mỗi lúc một đông. Đương nhiên, cũng có người mặc quần áo của người Hán, nhưng chỉ là một số ít.

Lúc này, Tô Nhất Trần mới nhận ra, triển lãm búp bê này chỉ là trò treo đầu dê bán thịt chó mà thôi.

Thi thoảng lại có người qua đường trong trang phục bình thường dừng bước để hóng hớt cảnh náo nhiệt nơi đây. Trong số những người này, có Cố Thịnh Tuyết đang mặc đồ đen, tóc buộc cao thành đuôi ngựa.

Cô bé cau mày nhìn quảng trường rồi nhìn bầu trời.

Hôm nay rất nhiều mây, bầu trời vốn trong sáng dần bị mây đen che khuất, một cơn gió nhẹ thổi qua làm lay động cây cối ven đường.

Những thay đổi này cực kỳ nhỏ nên không một ai trong số đám thanh niên đang tụ tập ở quảng trường nhộn nhịp phát hiện ra.

Cố Thịnh Tuyết vừa liếc mắt đã nhận ra cái bàn dài đặt búp bê và vài cái bàn khác ở quảng trường phía trước chính là loại bàn thờ cỡ nhỏ.

Quả nhiên là ở đây!!

Cô bé siết chặt ba lô rồi lặng lẽ đi về phía trung tâm quảng trường.

Lúc này, Tô Nhất Trần đã bế Túc Bảo đến quảng trường.