Chương 321
Nhưng nếu đi theo quy trình mà nhà họ Tô đặt ra…. trước tiên ít nhất phải thông qua khảo nghiệm, bước đệm chuyển tiếp, rồi…
Tóm lại phải mất mấy ngày.
Vậy nên chỉ đành xin lỗi họ thôi.
Mộc Quy Phàm nhìn Túc Bảo ngồi bên cạnh, dặn dò: “Ngồi chắc nhé.”
Vừa nghe thấy câu này, Vạn Đảo xù lông nói: “gia chủ, không phải anh để cô nhóc ngồi ghế phụ đấy chứ?”
Mộc Quy Phàm: “Ừm.”
Không ngồi ghế phụ còn ngồi chỗ nào?
Xe anh đâu có ghế dành riêng cho trẻ con.
Ngồi ghế sau anh không nhìn thấy được thì càng không yên tâm.
Hơn nữa, ghế sau của xe anh….từng có người chết ngồi đấy.
Đương nhiên không thể để cục bột nhỏ mềm mại của anh ngồi ghế sau được.
Khóe môi Vạn Đảo khẽ giật, thôi rồi, sẵn sàng đi nộp tiền phạt vi phạm giao thông bất cứ lúc nào!
Cúp điện thoại, Vạn Đảo hít sâu một hơi, nói với Tô Nhất Trần: “Xin lỗi anh, thủ trưởng Mộc của chúng tôi…. gia chủ Mộc của chúng tôi tuy hay hành động không theo lẽ thường, nhưng anh ấy chưa bao giờ làm chuyện quá chừng mực.”
Bằng không, một người ngang ngạnh như Mộc Quy Phàm cũng không quy phục đất nước.
“Gia chủ Mộc nói, ngày mai nhất định sẽ đưa tiểu thư Túc Bảo về nhà.”
“ Tô tổng yên tâm, ở với gia chủ Mộc, tiểu thư Túc Bảo tuyệt không xảy ra chuyện gì đâu.”
Dù mất mạng, Mộc Quy Phàm cũng không để người khác đụng đến một sợi lông của Túc Bảo.
Tô Nhất Trần hừ lạnh một tiếng, sắc mặt vô cùng khó coi, anh lên xe rồi rời đi.
Khúc Hưởng khởi động xe, mù mờ hỏi: “ Tô tổng, về biệt thự à?”
Tô Nhất Trần day ấn đường, bây giờ còn có thể về ư?
“Về công ty.”
“Tăng ca.”
Khúc Hưởng: “..”
Hay lắm, tối nay đừng ai mong đi ngủ nữa nhé.
**
Chiếc xe việt dã màu đen xuyên qua thành phố và lái vào một khu nhà kiểu Trung Quốc cổ kính.
Sân thiết kế theo phong cách kiến trúc của nhà Minh và nhà Thanh, với những bức tường gạch xám và mái ngói, hầu hết các dầm, cửa ra vào và cửa sổ đều được làm bằng gỗ tự nhiên, trông rất trang nhã.
Duyên dáng mà hào hùng, nghiêm cẩn mà đẹp đẽ, khác biệt một trời một vực với tính cách Mộc Quy Phàm.
Mộc Quy Phàm xuống xe, mở cửa ghế phụ rồi ẵm Túc Bảo lên.
Sau đó mở cửa sau rồi xách tấm bảng hiệu.
Túc Bảo nằm bò lên vai ba mình, nhìn chằm chằm vào bóng trắng đang lặng lẽ đi theo,