Chương 320
Tư Dạ ôm lấy Ôn Như Vân đang muốn tự mình lên xe trước, cuối cùng quăng lại một câu: “Biết xấu hổ chút đi!”
Vừa quay đầu lại đã dịu dọng: “Như Vân… em..”
Ôn Như Vân không đợi chồng nói hết, nhìn đám người nhà họ Mộc mắng: “Nói ai không biết xấu hổ hả? Tự về nhà soi gương xem trên đầu có mấy cọng hành, không có thì mua ngay về cắm lên đầu, vờ làm cây tỏi ý.” [1]
: ý chỉ người vờ ngớ ngẩn.
Tư Dạ: “..”
Nhà họ Mộc: “…”. Họ có nói đâu.
Xe của nhà họ Tư cũng lái đi.
Bà cụ Mộc nhìn đống hỗn độn trên sàn, nhớ lại cảm giác phấn khích khi nhận được quà.
Vừa đó thôi bao nhiêu thứ vô giá còn đang trong tay bà cụ, xoay một vòng không còn gì hết trơn, lòng bà cụ đau đến rỉ máu.
Ông cụ Mộc nhìn món đồ cổ không còn một cái nguyên vẹn, cả người như bị chuột rút.
Còn tưởng sau tiệc mừng thọ họ sẽ lên như diều gặp gió.
Chẳng ngờ, không kiếm thêm được một cắc còn mất luôn mấy trăm triệu—-tất cả đồ cổ dưới đáy hộp cũng bị đập nát.
Không có nơi nào để khóc…
——ㄟ( ▔, ▔ )ㄏ——
Sau khi được nhấc lên xe, Túc Bảo nhất thời quên béng cậu cả.
Bởi vì– cô bé nhoài người trên ghế phụ, nhưng chốc chốc lại ngoảnh đầu nhìn ghế sau.
Từ khi nào trên xe của ba chân dài xuất hiện thêm món đồ chơi này nhỉ?
Mộc Quy Phàm lái xe, điều chỉnh tai nghe Bluetooth bên tai.
“ Vạn Đảo, đưa anh vợ tôi về.”
Anh khựng lại rồi bồi thêm một câu: “Nói với anh ấy, ngày mai tôi nhất định sẽ thăm đáp lễ.”
Vạn Đảo: “..”
Hay là anh tự nói đi?
Vạn Đảo liếc nhìn Tô Nhất Trần bên cạnh.
Tô Nhất Trần đang nhìn đăm đăm vào màn hình điện thoại như bất động, hình như đang cân nhắc làm cách nào để ‘gọi điện thoại.’
Đại Oán Chúng [2] thờ ơ nói: “Nếu nói lý lẽ có tác dụng thì tôi đã sớm nói rồi.”
: chỉ những người làm ra chuyện ngốc nghếch, bị oan ức nên không vui.
**Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Tiểu Túc Bảo là tiểu thiên kim của nhà họ Tô, nhưng cũng là con gái Mộc Quy Phàm.
Anh muốn đưa cô bé về nhận tổ quy tông trước, đưa cô bé đến trươc bài vị của ông nội và ba mẹ anh…
Nói với họ, không cần lo lắng, giờ anh đã có người nhà rồi.
Anh có một cô nhóc, quãng đời còn lại không còn đơn độc một mình, có người để anh bận tâm rồi.