Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 1327




Chương 1340

Túc Bảo lẩm bẩm: “Anh cả ơi hức hức hức…”

Bé bị xóc nảy tới nỗi nấc cụt, Tô Tử Chiến buồn cười không chịu nổi, chỉ đành nhỏ giọng bảo: “Đừng nói, có gì về tới nhà, giả vờ vừa thức dậy rồi kể.”

Túc Bảo: “Dạ hức hức…”

Tô Tử Chiến cõng Túc Bảo chạy thẳng một mạch về phòng, vì chân cậu dài, nên sau khi đặt Túc Bảo nằm lên giường rồi mới về phòng mình.

Có điều, ba đứa trẻ không hề hay biết rằng trên lầu hai, trong phòng của bà cụ Tô, phía sau tấm rèm chỗ cửa sổ, bà cụ Tô vẫn luôn im lặng nhìn bọn nhỏ lén lút chui lỗ chó vào nhà, thấy Túc Bảo ngã lộn mèo, cũng thấy bé được Tô Tử Chiến cõng.

Khóe môi bà cụ khẽ cong, để lộ nụ cười mỉm, trong mắt tràn ngập vẻ bất lực và cưng chiều.

“Chạy nhanh như thế làm gì… Nếu không kịp, bà ngoại có thể ngủ nướng thêm một chút, chờ sáu rưỡi hẵng dậy cũng được mà.”

Bà cụ lắc đầu, vành mắt có hơi thâm, hóa ra đêm qua bà cũng chẳng thể nào ngủ yên. Bà cụ Tô buồn ngủ dụi mắt, sau đo vào phòng tắm rửa mặt cho tỉnh, đặng chuẩn bị xuống lầu nấu bữa sáng cho bọn trẻ.

Vất vả cả một tối thế này, còn sức đi học không đây?

Xem ra phải tìm lý do thuyết phục cho Tô Tử Du và Tô Tử Chiến nghỉ hôm nay, Túc Bảo cũng ở nhà luôn… Vậy thì trưa nay mấy đứa sẽ có thời gian ngủ bù, bà cũng tiện thể ngủ thêm một chút…

Bữa sáng hôm nay chắc phải làm nhiều hơn bình thường, vì chắc chắn bọn trẻ đang đói lắm. Có điều không thể để mấy đứa nó nhận ra , mọi thứ phải như ngày thường mới được, chứ mà để bọn nhỏ biết kỳ thật bà không chỉ biết, còn chẳng cấm bọn nhỏ ra ngoài giữa đêm, sợ là sau này…

Trong lúc vừa thay đồ, vừa đắm chìm vào dòng suy nghĩ của bản thân, bà cụ chợt nghe thấy tiếng chuông báo thức reo vang. Ông cụ Tô lập tức mở mắt, khiến bà cụ cứ tưởng xác chết vùng dậy.

Ông cụ ngồi dậy, ngáp dài một tiếng, vươn tay duỗi người: “Bà nó dậy sớm thế.” Ông ấy vừa mới tỉnh, đầu óc chưa hoạt động, chỉ biết nghĩ gì nói nấy: “Sao lại có quầng thâm rồi, tối qua không ngủ được hả? Chẳng lẽ do chơi di động khuya quá? Bà cũng chẳng còn trẻ gì nữa đâu, đừng có học bọn nhỏ thức đêm đấy.”

Trước khi ngủ, ông ấy thấy bà cụ Tô đang nằm lướt điện thoại, còn tương tác nhiệt tình với cư dân mạng bình luận dưới tác phẩm của bà ấy, nên mới tưởng bà ấy thức khuya.

Bà cụ Tô trở tay vỗ cái bốp vào trán ông cụ, quát: “Mau đứng dậy cho tôi! Ông thì trẻ rồi, ngủ như heo vậy.” Dứt lời, bà cụ hừ nhẹ một tiếng, quay ngoắt đi ra ngoài.

Ông cụ Tô: “?”

Ông ấy lại nói sai gì nữa hả? Phụ nữ đúng là khó hiểu mà…

Sau đó, ông cụ vươn tay, theo thói quen sờ trán mình, mỗi ngày vỗ một phát, đầu óc sảng khoái, tinh thần minh mẫn, không tệ chút nào.

Kế tiếp, ông ấy chầm chậm đánh răng, rửa mặt, sau đó ngồi vào bàn, uống trà, đọc báo, khởi đầu một ngày mới như bình thường.

Sau khi bà cụ nấu xong bữa sáng, Tô Tử Du và Tô Tử Chiến mới giả vờ thức dậy, cả hai có thói quen dậy sớm, đặc biệt là những ngày phải đi học, cứ tầm sáu giờ rưỡi, chưa tới bảy giờ là đã dậy rồi, hơn nữa còn không tài nào ngủ lại nổi.

Túc Bảo thì khác, vì tuổi còn nhỏ nên ý chí chưa được vững vàng như hai anh, sau khi nằm xuống giường, cơn mệt mỏi tức tốc ập đến, cả người rã rời, nháy mắt đã ngủ khò khò rồi…

Bà cụ Tô dọn bữa sáng lên bàn như bình thường, khẽ đánh mắt nhìn lên lầu, hỏi: “Em gái hai đứa vẫn chưa dậy hả?”