Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 1326




Chương 1339

Chiếc xe máy màu đen oai phong nổ máy, sau đó lao đi nhanh như tia chớp. Vạn Bát Thực đứng ngơ người tại chỗ, thẫn thờ nhìn hai con chó và một cô gái gầy như que củi, trông có vẻ rất đáng sợ trước mặt.

Đôi mắt của cô gái chẳng cử động dù chỉ một chút, cứ thế trợn trừng, nhìn chằm chằm chiếc xe máy đã xa tít tắp, sau đó bật người dậy, trông như muốn đuổi theo.

Vạn Bát Thực thật thà hét lên: “Đứng… đứng lại!”

Diêu Linh Nguyệt lập tức dừng bước, chầm chậm xoay cổ chín mươi độ, mắt đối mắt với Vạn Bát Thực.

Trên trán Vạn Bát Thực lúc này đã chảy đầy mồ hôi lạnh, cô ấy… tuyệt đối không phải con người!

Đúng lúc này, trên núi lại vọng xuống tiếng kêu gào thảm thiết.

Vạn Bát Thực sợ tới không dám chớp mắt, lắp bắp lặp lại: “Lên xe… lên xe đi.”

Cô gái kia vẫn đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.

Vạn Bát Thực lại nói: “Cô Túc Bảo dặn cô phải ngoan ngoãn nghe lời…”

Cô ấy tiếp tục nhìn anh ta, không nói câu nào.

Vạn Bát Thực im lặng vài giây, hai người cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ, hết cách, chỉ đành thử vận may mà nói: “Tô Tử Du…?

Con ngươi của cô gái cuối cùng cũng cử động.

Vạn Bát Thực vội vỗ yên xe: “Lên xe… Chỗ này, Tô Tử Du, lên xe!”

Hai chú chó giành trước một bước, lần lượt leo lên, sau đó ngoái đầu nhìn về phía cô ấy, sủa “gâu gâu” hai tiếng.

Diêu Linh Nguyệt nhìn chằm chằm yên xe, có vẻ đã hiểu được lời anh ta nói, sau đó nhún người nhảy tới trước xe máy. Kế tiếp, cô ấy bật nhảy tại chỗ… nhưng nhảy hoài vẫn không lên được.

Vạn Bát Thực: “…”

Anh ta đành phải căng da đầu xuống xe, mở cốp, lôi ra ba sợi dây thừng.

“Đắc tội rồi…”

Sau đó, Diêu Linh Nguyệt còn chưa kịp xoay đầu ken két chín mươi độ nhìn mình thì đã bị anh ta bế lên, đặt nằm nghiêng phía sau xe, trói chặt lại bằng hai sợi dây thừng. Xong xuôi, anh ta leo lên xe, dùng sợi dây còn lại trói mình với hai con chó lại với nhau.

Rừm…

Cuối cùng xe của Vạn Bát Thực cũng nổ máy, phóng cái vèo ra ngoài đường lớn.

Đúng lúc này, một chiếc taxi công nghệ dựa theo bản đồ trên phần mềm đặt xe chạy tới dưới chân núi hoang, nhưng lại chẳng nhìn thấy người nào ở đây, ngoại trừ một chiếc xe máy lao vùn vụt phía xa xa. Đặc biệt là phía sau xe còn cột một bóng người cứng đờ, tóc tai rũ rượi, nằm im không nhúc nhích.

Mí mắt tài xế taxi co giật liên hồi, bốn phía vắng lặng như tờ, ngoái đầu nhìn lại, bên cạnh là ngọn núi hoang, thi thoảng lại có cơn gió thổi qua, hệt như chuẩn bị có quỷ nhảy ra…

Anh ta bị trí tưởng tượng của bản thân dọa sợ chết khiếp, vội nhấn chân ga, chạy trốn khỏi nơi đáng sợ đó, vừa chạy vừa không quên gọi 110: “Alo… Hình, hình như tôi vừa nhìn thấy một án mạng, một người lái xe máy chở theo hai con chó, đằng sau cột một cái xác… Có vẻ là xác người.”

Lúc Mộc Quy Phàm chở đám trả về tới nhà, chỉ mới năm giờ bốn mươi.

“Vào nhà trước, ba đi đậu xe.”

Tô Tử Chiến bất chấp tất cả mà chui vào lỗ chó trước, sau đó Tô Tử Du đẩy Túc Bảo vào, cuối cùng mới tới lượt cậu.

Thoáng cái ba đứa nhỏ đã trở lại vườn hoa thân thuộc sau nhà, cả đám rón rén đi nhanh như bay. Giữa đường, Túc Bảo bất cẩn ngã chổng vó, vô thức kêu “a” một tiếng. Tô Tử Du nhanh tay bịt miệng bé lại, Tô Tử Chiến cũng chạy ngược trở về, cõng bé lên lưng, tiếp tục chạy về phía trước.