Chương 1311
Dù sao thì chuồng chó bên ngoài rất xa lạ, Tô Tử Chiến cảm thấy nếu có Thủ Vọng bò phía trước thì chắc sẽ không có vấn đề gì, tỷ như phát hiện rắn và côn trùng thì nó sẽ sủa.
Kết quả là con chó bò phía trước bỗng xì hơi.
Tiếng bủm khá lớn trong đêm tối.
Anh cả xung trận ngựa lên trước phải gánh chịu hậu quả, mặt cậu lập tức đen kịt.
Túc Bảo bò sau Tô Tử Chiến, ngửi thấy mùi hôi, bé lập tức bịt mũi nói: “A… Thủ Vọng thả bom hôi quá”
Tô Tử Du thở hổn hển: “Mẹ kiếp, hun chết anh rồi! Không chỉ có mùi khó chịu mà còn cay mắt, anh chảy nước mắt rồi nè!”
Thủ Vọng lè lưỡi và nhìn xung quanh với đôi mắt nheo lại thành hình chữ Xuyên, như thể đang xấu hổ.
Ba đứa trẻ lăn ra khỏi chuồng chó, đều dựa vào tường để thở và dùng đôi tay nhỏ bé quạt điên cuồng.
“Trời ạ… Mày đã ăn cái gì thế!” Tô Tử Du trợn mắt.
Túc Bảo nhăn mũi:”Có mùi củ cải hầm thịt bò.”
Tô Tử Chiến: “…”
Không biết Mộc Quy Phàm đã vào khu chung cư từ lúc nào, anh dựa vào tường không khỏi phì cười: “Diêu Thi Duyệt không có ở đây, không rõ cô ta đã đi đâu.”
Trước khi đến, anh đã kiểm tra và phát hiện Diêu Thi Duyệt vừa ở nhà và biến mất không dấu vết, điều này cho thấy cô ta khá có năng lực.
Tướng Quân chạy lại kéo ống quần Túc Bảo về phía trước.
Túc Bảo: “Đi thôi~ Đi nhanh lên!~”
Tướng Quân dẫn theo ba đứa nhỏ, còn có Mộc Quy Phàm – người thỉnh thoảng xuất hiện rồi biến mất, cùng Vạn Bát Thực – người luôn để mắt tới Túc Bảo, men theo bức tường ngoài của khu dân cư đi ra ngoài.
Sau khi đi qua hai dãy nhà và đi qua một con hẻm, một vùng núi hoang vu xuất hiện trước mặt họ…
Tô Tử Du sửng sốt, cậu bỗng cảm thấy lạnh lẽo: “Trong thành phố còn có đồi núi hoang vu chưa khai phá ư?”
Những ngôi nhà thấp và cũ kỹ đang bao quanh ngọn núi hoang vu này.
Thông thường, những nơi như này sẽ được xây dựng công viên, nhưng ở đây lại không có dấu vết khai phá nào cả.
Tô Tử Chiến nhìn chung quanh, nhẹ nhàng nói: “Nơi này thật đặc biệt.”
“Theo ‘Biên niên huyện Kinh Châu’, trước đây nơi đây đã xây dựng một đền thờ, là nơi người ta cầu phúc, cầu mưa, cúng tế và các hoạt động khác.”
Kinh Châu bây giờ là thành phố J. Tô Tử Chiến đọc nhiều hiểu rộng nên cậu đã từng đọc cuốn biên niên sử của quận này.
“Sau này Kinh Châu phát triển và quá trình đô thị hóa dần dần mở rộng, có điều hễ khai phá tới chỗ này thì hàng loạt điều kỳ lạ lại xảy ra.”
“Máy xúc luôn vô cớ bị mất xích. Chỉ cần xe ben chất đất ở đây là sẽ bị lật. Sau đó, một chủ đầu tư nọ thuê thầy phong thủy tới rồi bắt đầu xây dựng một cách đầy tham vọng.. . Kết quả là hai công nhân đã chết trong công trường ngay trong đêm đó.”
Không những vậy, ông chủ còn lần lượt gặp chuyện lạ, cuối cùng suýt chết nên nhanh chóng nhường đất.
Từ đó trở đi, ngọn núi hoang vu này vẫn đứng sừng sững giữa những tòa nhà cao thấp, không ai dám chạm vào.
Sau khi nghe những câu chuyện lịch sử qua lời kể của anh trai, Tô Tử Du bắt đầu cảm thấy không ổn.
“Em ơi, vẫn lên núi à?” Cậu bất giác tiến lại gần Túc Bảo, ôm lấy cánh tay bé.