Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 1297




Chương 1310

Con chó hoang chỉ ngập ngừng một giây rồi lập tức chạy theo, phải công nhận dạo này nó được nuôi dưỡng rất tốt, tứ chi khỏe mạnh và chạy nhanh hơn Thủ Vọng rất nhiều.

Nhưng không lâu sau, một chiếc xe máy khác lao tới từ phía sau, Thủ Vọng ngồi xổm ở phía sau xe, hai chân vịn chặt vào vai Vạn Bát Thực.

Vạn Bát Thực liếc nhìn con chó hoang, kéo nó lên xe rồi buộc lại.

Thế là trên đường đêm nay xuất hiện 2 chiếc xe máy phóng nhanh, chiếc phía trước chở 3 đứa trẻ, chiếc phía sau chở 2 con chó…

***

Có một chiếc quan tài được chôn trong một căn hầm tối ở đâu đó.

Tay chân của người phụ nữ trong quan tài bị đóng đinh vào ván quan tài, xung quanh lạnh lẽo và u ám, có thứ gì đó không rõ đang bò trong quần áo cô ấy.

Đôi mắt người phụ nữ mở to, nhìn thẳng vào bảng quan tài, thi thoảng con ngươi mới cử động.

Miệng cô ấy phát ra một tiếng gầm kinh hoàng, tay trái kéo mạnh tay phải của mình.

Chiếc đinh đâm vào lòng bàn tay cô ấy, cô ấy dùng hết sức lực cũng chỉ rút ra được vài milimét, lòng bàn tay cô ấy co giật rồi yếu ớt rơi xuống.

Những thứ đang bò trên người cô ấy lập tức di chuyển nhanh hơn theo một quy luật nhất định, hình thành những xiềng xích…

Xe máy của Mộc Quy Phàm dừng lại trước một khu chung cư.

Túc Bảo vừa nhảy xuống xe liền nhìn thấy một chiếc xe máy phía sau.

Chú Tám Mươi đang ngồi trên xe, phía trước và phía sau chú ấy trói hai con chó.

Lông của hai con chó rối tung, sau khi xuống xe, hai con chó vẫn ngơ ngác như mất hồn.

Vạn Bát Thực đỗ xe, từ xa anh ấy đã nhìn thấy Túc Bảo.

Mộc Quy Phàm nói: “Đi đi, ba sẽ dõi theo con từ phía sau.”

Túc Bảo gật đầu: “Dạ!”

Tô Tử Du lấy trong ba lô nhỏ một túi đựng mẫu vật, đặt trước mặt con chó hoang để nó ngửi.

“Tướng Quân, tìm người này… Hiểu ý tao chứ?” Tô Tử Du lấy ra một sợi tóc: “Còn tóc này là của người phụ nữ bị mày ngoạm mông hôm nay…”

Tướng Quân là cái tên bá đạo được lựa chọn ngày hôm qua sau cuộc thảo luận giữa Túc Bảo, anh em Tô Tử Du và Tô Tử Tích (bị gạch bỏ, im lặng suốt).

Tướng Quân ngồi xổm, lông trên đầu nó vẫn còn lộn xộn, đầu óc nó hoàn toàn không kịp phản ứng.

Túc Bảo sờ đầu nó, vuốt lông nó rồi nói: “Tướng Quân, có thể giúp chị tìm người được không? Nếu tìm được, chị sẽ cho em đùi gà.”

Đây là con chó duy nhất không mấy hứng thú với việc ăn uống… Tướng Quân nhìn Túc Bảo, thè lưỡi thở hổn hển.

Túc Bảo trợn mắt: “Nếu tìm được, chị sẽ kêu bà ngoại dừng ép em uống thuốc bắc.”

Tướng Quân lập tức lao ra ngoài, chui vào khu chung cư qua bức tường có hoa giấy dày đặc, rồi nhanh chóng biến mất.

Ba đứa trẻ lập tức đuổi theo, tiếp tục chui vào chuồng chó, lần này Thủ Vọng bò vào đầu tiên.

Tô Tử Chiến bò theo Thủ Vọng.