Trong video, Nghê Hoan bị một nhóm phòng viên bao vây công kích.
Cô một mình đứng đó đối chất ‘Tôi không quyến rũ Lục Kì Hữu!’
Sau đó là giọng nói gay gắt của Nghê Lệ Na cất lên: ‘Nghê Hoan, cô dám làm không dám nhận sao?! Có bàn lĩnh thì cô đứng trước mọi người nói xem bảy năm trước cô không thích Lục Kì Hữu.’
Bàn tay cầm điện thoại của Lục Kì Hữu vồ thức siết chặt một chút, các khớp xương của anh tái nhợt vì lo lắng.
Anh nhìn chằm chằm Nghê Hoan trong video, thực ra… rất mong chờ câu trả lời của cô.
Dưới sự chất vấn thô lỗ của những phóng viên đó, Nghê Hoan đột nhiên ngẩng đầu lên.
‘Đúng vậy!’ Cô nhìn thẳng vào camera thừa nhận từng chữ, ‘Bảy nàm trước, tôi thật sự thích Lục Kì Hữu!’
Lục Kì Hữu giữu điện thoại có chút không vững.
Năm đỏ Nghê Hoan thích anh?
Nhưng anh rõ ràng đã nghe thấy cô nói rằng cô thích
Lục Thừa An…
Vân Thanh rút điện thoại di động ra, nheo mắt nhìn Nghê Hoan trên sân khấu: “Lục tồng, nếu trong lòng anh có Nghê Hoan thì theo đuổi cô ấy lại lần nữa đi….”
“….” Lục Kỳ Hữu xoa xoa lông mày nhìn Nghê Hoan trên sân khấu, giọng nói cay đắng không thế giải thích được, “Giữa tôi và Nghê Hoan ngăn cách một mạng người.”
Vân Thanh im lặng một lát, sau đó đột nhiên nói: “Anh thật sự cho rằng Nghê Hoan là loại phụ nữ đủ độc ác để giết người sao?”
Mặc dù cô khồng biết chính xác chuyện gì đã xảy ra bảy năm trước… Nhưng Vân Thanh tin vào con mắt nhìn người của mình.
Tính cách thà gãy còn hơn uốn cong của Nghê Hoan có thể dễ dàng xúc phạm người khác, nhưng cô sẽ không bao giờ làm điều gì vô lương tâm.
Ngược lại chính là Nghê Lệ Na …
Vân Thanh cau mày khi nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp nhưng xấu xa và hung ác của người phụ nữ đó.
Nhưng dù sao cũng là chuyện của người khác, Vân Thanh cũng chỉ quan tâm đ ến đây, nói xong thì cồ đi ra chỗ khác.
Cô bước lên sân khấu, cắt bánh chúc mừng cùng Nghê Hoan.
Lục Kì Hữu dưới sân khấu luôn nhìn Nghê Hoan với vẻ trầm tư.
Một lúc lâu sau, anh mới quay người bước ra ngoài, đồng thời lấy điện thoại di động ra gọi điện: “Đội trưởng Yên, tồi là Lục Kì Hữu, muốn làm phiền anh một chút. Hãy kiểm tra lại hồ sơ vụ án của Thành An bảy nám trước càng sớm càng tốt rồi gửi lại cho tôi một bản…”
Bữa tiệc mừng kết thúc thành công tốt đẹp.
Vân Thanh thấy Nghê Hoan đang tẩy trang trong phòng vệ sinh.
“Vân tồng.” Nghê Hoan nhìn thấy Vân Thanh qua gương, đặt bông tẩy trang trong tay xuống.
Vân Thanh mỉm cười và nói: “Cô không cần phải dè dặt như vậy, cô có thể gọi tôi là Vân Thanh hoặc Thanh Thanh.”
Sau khi tiếp xúc với nhau trong khoảng thời gian này, Nghê Hoan đã coi Vân Thanh như một người bạn, cô hiến khi nờ một nụ cười rồi sửa “Thanh Thanh.”
Thực ra Nghê Hoan cười rất đẹp, vốn là một mỹ nhân có cuộc sống sóng gió, nhưng khi cười, cô có thề xua tan mây mù.
Vân Thanh nói: “Tôi hy vọng cô có thể làm đại sứ hình ảnh của nước hoa Tiên Đế Phàm. Tôi đã nhờ Winnie chuẩn bị hợp đồng và sẽ sớm được gửi email cho cô. Ngoài ra, Winnie sẽ làm người đại điện cho cô. Sau này, cô ấy sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn cho sự phát triển của ngành giải
trí. Đương nhiên nếu có chuyện gì, cô có thề tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Nghê Hoan hơi ngạc nhiên, nói “Vân tổng, cô suy nghĩ lại đi. Cô biết… quá khứ của tôi, không hào quang như vậy…”
“Tôi không quan tâm người khác nói gì, tôi chỉ tin những gì tôi nhìn thấy.” Vân Thanh ngắt lời cô và nói, “Còn bảy năm trước, cô bị giam cầm như một tên tội phạm kinh tế, không phải một kẻ giết người... Pháp luật chưa kết tội cô, tôi càng không tin những gì Nghê Lệ Na nói.”
Những lời này chạm đến trái tim Nghê Hoan.
Không biết đã qua bao nhiêu nám, chưa có ai tin tưởng cô như vậy… Kể cả cha mẹ ruột của cô…
Mí mắt Nghê Hoan hơi ươn ướt, cồ mỏ’ miệng, như thể lấy hết dũng khí nói: “Tôi thật sự không giết người…”
Vân Thanh cảm thấy cỏ chút đau lòng, tiến lên ôm Nghê Hoan, im lặng thể hiện sự an ủi và tin tưởng.
“Tôi đi đây, chồng tôi đang đợi tôi ở bên ngoài.”
Vân Thanh nói xong, quay người mở cửa phòng vệ sinh, nhìn thấy bóng dáng Hoắc Cảnh Thâm đang đứng ngoài
cửa.
Còn người bám vào anh là tiểu Bảo.
Cậu bé nhỏ đang kẻo mạnh góc áo của Hoắc Cảnh Thâm, huyên thuyên không ngừng “Chú ơi, chú đẹp trai quá, sao phải đeo khẩu trang vậy ạ?”
“Chú, chú lớn hơn chú Lục Kì Hữu xấu xa. Chị Vân có nghĩ chú già quá không?”
“Chú ơi, scó phải chú nói nhiều quá sắp nồ tung rồi không?”
Hoắc Cảnh Thâm “ im miệng.”
Anh thực sự muốn bịt miệng đứa trẻ này lại.