Không đúng!
Lục Kì Hữu đột nhiên tỉnh táo.
Anh đang muốn gì chứ?
Bản thân để ý con trai, người phụ nữ Nghê Hoan đối với anh mà nói căn bản chẳng là gì cả!
Thậm chí, cô còn là kẻ thù cùa anh!
Cả đời này không gặp mặt là tốt nhất!!
Lục Kì Hữu muốn nói thêm gì đó, Nghê Hoan tỏ thái độ lạnh lùng nói trước “chuyện hôm nay, cảm ơn Lục tổng nhiều. Nhưng sau này tôi sẽ tìm cơ hội khiến mọi chuyện êm xuồi, không thêm phiền phức cho anh và Vân tồng nữa.”
Vân Thanh luôn đứng cạnh vô tội bị ảnh hưởng “?”
“Đồ xấu xa” tiểu Bảo cũng giơ nắm đấm nhỏ cùa mình lên, thàng bé th ở dốc “Sau này chú không được đến tìm cháu và mẹ cháu nữa! Cháu mới không muốn làm con của kẻ xấu, giả cũng không được! Chú thích chị Vân, thì không thể thích mẹ cháu!”
Lục Kì Hữu “???”
Anh chạm đàu lưỡi vào răng hàm sau một cách nham hiềm, trong lòng nóng nảy muốn tóm lấy Lục Tu mà đánh hắn lần nữa.
“Haizzzz, cái đó tôi phải nói vài câu.”
Vân Thanh xem kịch cả buổi, lúc này mới bước ra.
Chủ yếu là giải thích rõ ràng, cồ cảm thấy Hoắc Cảnh Thâm bên cạnh ghen rồi, sắp nổ luôn ấy chứ.
“Hoan Hoan, thật ra tôi với Lục Kì HŨ’U ”
Nghê Hoan cụp mắt lại “Vân tổng, chuyện riêng của cô không cần phải giải thích với tôi. Vả lại, cô và Lục tổng
rất xứng đôi.”
Hoắc Cảnh Thâm “???”
Lúc này mà bị cắm sừng cũng gọi là được đi
Đôi mắt Hoắc Cảnh Thâm lạnh lùng sắc bén nhìn Lục Kì Hữu.
Lục Kì Hữu hiển nhiên có thẻ cảm nhận được áp lực xung
quanh giảm đi mấy phần.
Anh cảm thấy bản thân cả đời này cũng không xa rời được ‘cái chết’.
Lục Kì Hữu ho nhẹ một tiếng “Tôi và Vân tổng, thực ra chỉ là quan hệ hợp tác. Cô ấy còn là chị dâu của Lục Kì Hữu tôi.”
Nghe được nửa câu trước, tiểu Bảo đã nhấc chân lên chuẩn bị đá người đàn ông xấu xa, nghe hết nửa câu sau, nó dậm chân một cái, ngẩng đầu lên, đôi mắt to sáng như quả nho đen, hiểu như không “Vậy chú với chị Vân không phải quan hệ mập mờ rồi?”
Lục Kì Hữu “ Khồng phải.”
Con anh cũng học được mấy từ lung tung đó rồi?
“Tiếu quỷ này, đừng nói lung tung.” Người đàn ông Hoắc Cảnh Thâm luôn đứng sau Vân Thanh, im lặng nhưng lại không bỏ qua giọng trầm của mình.
Tiểu Bảo nhìn qua Hoắc Cảnh Thâm, có chút sợ anh, bàn tay nhỏ sợ hãi nắm chặt lấy góc quần của Lục Kì Hữu.
Động tác nhỏ này vô tình thể hiện sự phụ thuộc, khiến Lục
Kì Hữu cũng nhanh chóng thay đồi, cúi người ôm thằng bé vào lòng, hơi bất lực mà nói “Anh Tư, anh đừng dọa thằng bẻ chứ.”
….Anh Tư?
Nghê Hoan vô thức nhìn người đàn ông đeo khẩu trang.
Người này là chồng của Vân tổng?
Cô đang nghĩ rốt cuộc người đàn ông thế nào mới có thể xứng vói Vân Thanh.
Chưa tói một giây, Hoắc Cảnh Thâm đã tháo khẩu trang xuống.
Nghê Hoan cũng làm trong làng giải trí nhiều năm, gặp đủ loại mỹ nam, trong đó có những người đàn ông cỏ nước da và khí chất đỉnh cao như Lục Kì Hữu… Cô cho rằng mình là người nhìn thấy nhiều rồi chứ.
Nhưng nhìn thấy gương mặt của Hoắc Cảnh Thâm, vẫn khiến cô kinh ngạc.
Tại sao lại có người đàn ồng đẹp đến này chứ.
Tính từ bình thường vốn không thể miêu tả khoa trương được….
Vân Thanh cười nói “Hoan Hoan, chính thức giới thiệu với cô. Đây là chồng tôi, Hoắc Cảnh Thâm.”
Hoắc Cảnh Thâm cúi người nhìn Vân Thanh nắm lấy tay anh, mười ngón tay nắm thật chặt, khuôn mặt lạnh lùng ban đầu, lại thêm vài phần ấm áp.
Anh khẽ gật đầu với Nghê Hoan, cũng xem như chào hỏi.
Nghê Hoan tỉnh táo, khách sáo nói “Hoắc tiên sinh.”
Rõ ràng là lần đầu gặp, nhưng người đàn ông này quá mạnh mẽ và hấp dẫn …. trực tiếp cảnh giác Nghê Hoan, anh tuyệt đối không phải người bình thường.
Một trò hề, cũng coi như giải thích rõ ràng rồi.
Còn Đường Qúy đã sắp xếp ồn cho đám phóng viên, tiếp cận họ.
Phát hồng bao bịt miệng, cũng cảnh cáo bọn họ.
“Các vị cũng đã rõ, Lục gia ghét nhất là dín vào bê bối, người kế nhiệm Tập đoàn Lục Thị tương lai càng phải như vậy…” Đường Qúy lộ ra nụ cười “Cuối nám chắc chắn sẽ có phóng viên tới hiện trường nói ra nói vào khồng ít chuyện, các vị cũng cẩn thận chút.”
Đám nhà báo đã hiểu “Biết chứ, biết chứ cảm ơn trợ lý Đường đã nhắc nhở.”
Sợ hãi dọa đến mức rõ ràng rồi, còn ai dám viết bậy nữa chứ, càng huống hồ liên quan đến đến thiếu gia của tập đoàn Lục Thị. Bọn họ đắc tội không nổi!
Rất nhanh, bữa tiệc đã bắt đầu lại.
Lục Kì Hữu cầm một ly sâm panh, ngồi trong góc, lặng lẽ ngắm nhìn Nghê Hoan rạng ngời trên sân khấu, nhìn cô đối mặt với ống kính một cách quen thuộc, thể hiện khía cạnh xinh đẹp nhất của mình.
Không biết từ lúc nào Vân Thanh đã đi tới.
“Lục tồng, xem cái này đi.” Cô đưa điện thoại mình ra trước mặt Lục Kì Hữu.
Bên trong có một đoạn video.
Lục Kì Hữu nghi ngờ mở ra.
Video rõ ràng là quay lẻn, nhưng góc quay lén lại là Nghê Hoan