Nghe tên Bạc Cảnh Sâm, gương mặt đắc ý của Vân Nghiên Thư cứng đờ, hung dữ nói: “Liên quan gì tới cô? Cô cũng đã gả cho thiếu gia mắc bệnh lao ỏ’ Ngự Cảnh Viên rồi, lẽ nào vẫn muốn quyến rũ Cảnh gia?”
Vân Thanh nhìn Vân Nghiên Thư một lượt từ trên xuống dưới, mỉa mai.
“Cồ nghe cho rõ, là Bạc Cảnh Sâm làm phiền cuộc sống vợ chồng tôi. À đúng rồi…” Cô lạnh lùng nhắc nhờ Vân Nghiên Thư, “Tồi nhớ đêm ở lầu Ngân Vũ đó, cồ bị Bạc Cảnh Sâm dọa sợ tới mức phải ra ngoài mà?”
“Cô…!”
Vân Nghiên Thư bi chế giễu, mặt tái nhợt cả đi, trừng mắt nhìn vẻ mặt ung dung mỉm cười của Vân Thanh, hận không thế xé cô ra thành từng mảnh!
Nhưng nhận thấy ánh mắt chám chú của các khách mời xung quanh, Vân Nghiên Thư đã cố gắng che giấu cảm xúc của mình.
Cô ta đã phải chịu biết bao tủi nhục, Vân Thanh quỷ kế đa mưu, cồ ta nhất định phải chịu đựng, không thể hành động
thiếu suy nghĩ được!
Vân Nghiên Thư sờ chiếc túi đựng toàn hợp đồng trong tay mình, mới bình tĩnh lại được.
Tối nay, mục đích tới đây của cô ta đã hoàn thành!
Có hơn 50 tỷ, Vân gia và Vân Nghiên Thư đều có thể hồi sinh một lần nữa!
Tạm thời cứ để con tiện nhân Vân Thanh kia đắc ý, đứng càng cao, thì ngã càng đau, sẽ có một ngày, cô ta sẽ khiến Vân Thanh thịt nát xương tan!
“Cô tưởng một cuộc thi điều chế nước hoa cỏ thể hoàn toàn hạ gục tồi sao? Chúng ta xem, ai sẽ là người cười đến cuối cùng!” Nói xong, Vân Nghiên Thư vuốt tóc, quay người bước đi, nhưng mới đi được hai bước, dường như nhớ ra gì đó, cô ta đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Vân Thanh, gương mặt dịu dàng giả tạo, ánh mắt khiêu khích, “Chị à, đợi tới buổi đấu giá từ thiện, em cỏ một món quà lớn muốn tặng chị! Đảm bảo sẽ khiên chị bất ngờ!”
Bữa tiệc Tinh Quang còn được gọi là dạ tiệc từ thiện, có biết bao nhân vật tầm cỡ của Bắc Thành tới dự, họ đều muốn giỏng trống khua chiêng làm từ thiện, cơ hội tốt như tối nay, đương nhiên phía tồ chức sẽ không bỏ qua.
Mỗi vị khách tham dự bữa tiệc tối nay đều phải mang một món quà tới, đế đấu giá.
Với địa vị của những vị khách tối nay, thì đây sẽ là một cuộc bán đấu giá tầm cỡ, ai cũng đều mong chở!
Vân Thanh nheo mắt, nhìn dáng vẻ dương dương tự đắc cùa Vân Nghiên Thư, nhếch miệng.
Cô dường như đã đoán ra được món quà mà Vân Nghiên Thư chuẩn bị là gì.
Chì không biết, khi Vân Nghiên Thư nhìn thấy món quà mang ra đấu giá của Vân Thanh, cô ta sẽ phản ứng thế nào…
“Hoắc phu nhân!” Vị MC buổi bán đấu giá vội vàng đi về phía cồ, trên tay cầm hộp gỗ đàn hương, run như cầm quả bom hẹn giờ.
Trong hộp chính là món quà mà Vân Thanh mang tới.
“Hoắc phu nhân, cô chắc chắn sẽ bán đấu giá cái này chứ?”
Anh đã từng làm MC của biết bao cuộc bán đấu giá, đây là lần đầu tiên thấy người bán đấu giá một món đồ chơi…
“Đúng vậy, có chuyện gì sao?” Vân Thanh thờ ơ nói, giống như món quà trong chiếc hộp kia chì là một mớ rau đã nát.
“Không, không có vấn đề gì.”
MC lau mồ hôi trên trán, cẩn thận mang chiếc hộp vào phía trong sân khấu.
Buổi bán đấu giá đã tới lúc bắt đầu.
Vân Thanh nhận được tin nhắn: [Thanh Thanh bảo bối, tớ có chút việc gấp, tìm cậu sau.]
Vân Thanh nhắn lại: [Được.]
Cô ngồi ở hàng ghế đầu.
MC buổi bán đấu giá giữ bí mật, vật đấu giá đều không được công bố trước, giống như đang chờ mở chiếc hộp.
Vân Thanh khẽ cúi đầu nhìn điện thoại, Bạc Cảnh Sâm đã đọc tin nhắn cô gửi, nhưng không rep lại.
Vân Thanh tiện tay chặn số điện thoại của Bạc Cảnh Sâm, chĩ cần anh ta thấy tin nhắn là được, cô cũng không muốn dính líu gì tới Bạc Cảnh Sâm.
Đột nhiên có tiếng ồn ào phía sau lưng cô.
“Trời ơi, đẹp trai quá…Bắc Thành có người đẹp trai đến thế sao?”
“Là minh tinh điện ảnh sao?”
“Không thể nào, đẹp thế này chắc đã nổi tiếng lâu rồi. Người đàn ông có thể mặc màu hồng đẹp như vậy, đẹp quá trời!”
Đợi đã…
Màu hồng?!
Vân Thanh vốn không hề quan tâm, đang ngồi lướt điện thoại đã nghe được từ khóa, cô còn chưa kịp quay đầu lại,
một bóng đen lao tới.
Vân Thanh bất giác ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt xanh lam mang ý cười.
“Lại gặp nữa rồi.”
Vân Thanh không ngờ ở đây, cũng có thể gặp được Mạc Bắc Chu.
Ngay cả bộ vest của anh ta cũng màu hồng, bờ vai rộng eo thon, trồng anh ta chẳng khác nào ma nơ canh. Anh ta mặc bộ vest hồng trông rất tự nhiên, phỏng khoáng, nợ nụ cười tươi rói nhìn Vân Thanh.
“Có để ý việc tôi ngồi cạnh cô không?”
Miệng hỏi, nhưng đã ngồi xuống bên cạnh cô.
Vân Thanh nhìn ánh mắt của mọi người xung quanh, nói nhỏ: “Sao anh lại tới đây?”
“Muốn gặp cô.” Mạc Bắc Chu đáp, đôi mắt xanh lam chăm chú nhìn cô, chân thành.
Vân Thanh không thèm để ý tới anh ta.
Dù sao thì cái tên kì lạ này cũng không thích theo lối cũ.
Vân Thanh chuẩn bị chuyển chỗ ngồi, vì ngồi cạnh Mạc BÁC Chu, cô cảm thấy không được tự nhiên.
Cảm giác này rất kì lạ, rõ ràng cô chỉ gặp Mạc Bắc Chu 3 lần, anh ta không hề có ý xấu với cô, thậm chí còn giúp cồ nữa…nhưng cô luôn cảm thấy người đàn ông này giống như hoa anh túc rất nguy hiểm.
Nhưng, cô đang định đứng dậy, thì cổ tay bị Mạc Bắc Chu giữ lại.
“Cô đang tránh tôi?” Ánh mắt anh ta nhìn cô không hề có cảm giác bị tổn hương.
Vân Thanh đứng hình, khoảnh khắc đó, liền có cảm giác họ đã quen biết rất lâu…
Khi đó, ánh đèn trong bữa tiệc vụt tắt, khiến xung quanh hoảng loạn.
Trong màn đêm, Vân Thanh cảm nhận được phía sau đang có người tiến sát tới chỗ mình, mang theo khí chất lạnh lùng, khiến cô sờn cà tóc gáy.
Cô còn chưa kịp quay đầu lại, đã ngửi thấy hương long diên quen thuộc…
Vân Thanh khựng lại.
Cô bất ngờ quay đầu, nhìn thấy chiếc mặt nạ nửa mặt đỏ sẫm như máu, đằng sau chiếc mặt na, người đàn ông đang nhìn chằm chằm cô.